Lúc đó, Lý Cương cũng sắp đi tới bên này rồi, trong lòng Phạm Hồng Quân đã xác định, Lý Cương nhất định sẽ dùng sức mạnh kinh người, chỉ cần một chiêu đã đánh Cao Phong thành phế nhân.
“Để tôi nghĩ thử xem, thây của anh Sơn là dùng quyên hay dùng chưởng nhỉ, dù sao thì dùng cái gì cũng có thể đập anh thành đồ tàn phế, ha ha ha!”
Phạm Hồng Quân càng nghĩ càng thoải mái.
“Cậu nói gì vậy hả?”
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía sau lưng Phạm Hồng Quân.
Phạm Hồng Quân quay người lại, nói với Lý Cương một cách kính trọng: “Chú Cương, tôi nói tên rác rưởi này thấy chú còn không chịu quỷ xuống, chú nhất định phải ra tay dạy dỗ anh ta một trận!”
“Đúng vậy, tôi nhất định sẽ không nương tay.”
Lý Cương nói xong thì nhấc tay lên, trong nháy mắt một cái tát đã được vụng ra.
Thiết quyền Lý Cương quả thực danh xứng với thực, ra đòn quả nhiên không tâm thường.
Đôi bàn tay của ông ta đã trải qua vô số lần rèn luyện, mặc dù chưa đến mức cứng như sắt thép nhưng độ cứng này cũng vượt xa người bình thường rất nhiêu lần rồi.Lúc này, năm ngón tay rơi xuống tạo nên một luông gió, dính lên gương mặt dài rộng của Phạm Hồng Quân chính là một cái tát vang dội.
“Bốp”
Tiếng bạt tai vô cùng vang, một cái tát mà khiến Phạm Hồng Quân phải lùi lại phía sau năm, sáu bước.
Mọi người đều cùng nhau há hốc mồm, ngây ngốc chứng kiến tình cảnh vừa xảy ra.
Cảm thấy dây thần kinh của Thiết quyên Lý Cương hình như hơi bị chập mạch mất rồi? Không đánh Cao Phong mà lại đi tát Phạm Hồng Quân một phát? Phạm Hồng Quân lờ đờ, đầu óc quay cuồng, lỗ mũi trào máu, chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể thấy bên mặt đang sưng lên.
Ngay vừa mới đây thôi, gã ta vẫn còn đang thầm nghĩ, Lý Cương sẽ cho Cao Phong một quyền hay đạp cho Cao Phong một cái, thậm chí bạt tai cũng từng nghĩ qua rồi.
Nhưng mà gã ra không thế ngờ được là bạt tai này sẽ rơi xuống mặt gã.
“Chú Cương, tôi…”
Lúc này Phạm Hồng Quân muốn nói chuyện.
“Tôi cho cậu nói chưa? Im miệng lại ngay cho tôi!”
Lý Cương bước lên phía trước, vung tay lên, một cái bạt tai vang dội thứ hai rơi xuống.
“Bốp!”
Cái tát này, Phạm Hồng Quân kiên cường nhận lấy, không dám động đậy, bị đánh cho quay hai vòng! Máu mũi điên cuồng trào ra, trong nháy mắt đã làm ướt quần áo.
“Thầy, người đánh nhầm mất rồi, không phải cậu ta, không phải cậu ta đánh con, là anh ta!”
Cuối cùng Ngô Đông Sơn cũng phản ứng lại, vội vã chạy tới kéo cánh tay Lý Cương, chỉ tay vào Cao Phong mà nói.
“Cậu ấy đánh con sao? Đó là vinh hạnh của con Tránh ra!”
Lý Cương nhìn Cao Phong một cái, sau đó gạt tay Ngô Đông Sơn ra.
Ngô Đông Sơn sững sờ lần hai, còn mọi người đứng quay đấy cũng đồng loạt há hốc mồm lần hai.
Cao Phong đánh Ngô Đông Sơn, đó là vinh hạnh của Ngô Đông Sơn? “Thầy…
Thây đang đùa con đúng không…”
Ngô Đông Sơn rụn rẩy nói.
“Con có biết cậu ấy là ai không hả? Cậu ấy chính là Cao Phong! Là khách quý của cụ Nghị!”
“Cụ Nghị muốn tiếp đãi người ta như khách quý, cậu ấy đánh con, có phải là vinh hạnh của con không hả?”
Lý Cương nghiêm trang nói.
Ngô Đông Phong như bị điện giật, sau đó gật đầu không ngừng như gà mổ thóc, đáp lời: Vâng vâng vâng, là vinh hạnh của Đông Sơn con!”
“Con tốt nhất thành thật nói cho thầy biết, vừa nãy con có ngu ngốc mà lỗ mãng với cậu Phong không?”
Giọng điệu của Lý Cương vô cùng lạnh lùng.
Ngô Đông Sơn dừng một chút, thành thật trả lời: “Con không mãng anh Phong, nhưng con…
quả thực từng nói năng vô lễ…”
“Quỷ xuống!”
Lý Cương quát một tiếng rất lớn.
“Vâng!”
Ngô Đông Sơn quỳ xuống trước mặt Cao Phong không chút do dự.