Rất nhiều người ở thành phố Hà Nội đều biết, Cao Phong đã biến mất khỏi thành phố Hà Nội trong một ngày một đêm.
Sau chuyện buổi tối ngày đó, anh vẫn tránh ở trên khu dân cư cao cấp Bồng Thiên không ra ngoài.
Rất nhiều người không rõ chân tướng đều đang nhao nhao bàn tán.
Bọn họ đều đang nói, Cao Phong làm chuyện trái với lương tâm cho nên mới chột dạ không dám xuống núi.
Hơn nữa một số truyền thông không có lương tâm còn quạt gió thêm củi khiến nhiệt độ của chủ đề càng ngày càng cao.
Chỉ có một số thành viên cốt cán của Khối tập đoàn Đế Phong, và cả Long Tuấn Hạo bên kia mới biết được tình hình thật.
Hiện giờ cách duy nhất để Cao Phong phá vỡ tình trạng bế tắc chính là đưa video liên quan tới thân phận của Cao Mỹ Lệ cho Liễu Tông Trạch xem.
Nhưng vô dụng, thông qua internet gửi cho Liễu Tông Trạch cũng được.
Nhưng mà bây giờ gửi một tài liệu cũng là một loại hy vọng xa vời.
Liễu Tông Trạch không ra khỏi cửa, cũng không cùng liên lạc với bên ngoài, cả ngày đều ở bên cạnh Cao Mỹ Lệ, gần như không cho Cao Phong cơ hội!
Điều này giống như Liễu Tông Trạch rơi xuống nước, Cao Phong ở trên bờ muốn kéo anh ta lên, nhưng Liễu Tông Trạch lại không muốn duỗi tay ra để được kéo lên.
Dưới tình huống như vậy, ai cũng bất lực.
Lúc này, người ở chính giữa cơn bão tố là Liễu Tông Trạch lại đang ở một chỗ trên ban công biệt thự, lẳng lặng hút thuốc.
Cao Mỹ Lệ ở trong phòng gọi anh ta rất nhiều lần, anh ta vẫn không vào nhà, chỉ nói có chút việc phải suy nghĩ lại.
“Được rồi.” Trong ánh mắt Cao Mỹ Lệ có chút thất vọng, nhưng vẫn một mình đi vào trong phòng nghỉ ngơi, trông có vẻ rất ngoan ngoãn.
Liễu Tông Trạch nhìn theo Cao Mỹ Lệ đi vào phòng, bỗng nhiên thở dài một tiếng.
Anh ta và Cao Mỹ Lệ đã ở chung một phòng hơn một ngày một đêm.
Nhưng Liễu Tông Trạch cũng không chạm vào Cao Mỹ Lệ.
Thứ nhất, Cao Mỹ Lệ vừa mới trải qua chấn thương tâm lý và thân thể, Liễu Tông Trạch thật sự không muốn tùy tiện làm gì cô ấy nữa.
Thứ hai, mỗi lần anh ta nghĩ tới Cao Mỹ Lệ đã từng bị Cao Phong chạm vào, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái, gần như là không có tâm trạng.
“Ai da!”
Liễu Tông Trạch gãi gãi đầu, lại châm cho mình một điếu thuốc nữa.
Đã một ngày một đêm anh ta không liên lạc với người bên ngoài.
Di động bị hỏng, cũng không thể gọi ra bên ngoài.
Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, mấy người Cao Phong đang làm gì, Liễu Tông Trạch cũng không biết.
Liễu Tông Trạch để tay lên ngực tự hỏi, loại cục diện này không phải là điều anh ta muốn nhưng anh ta lại vô cùng bất lực.
“Nếu không phải chuyện này xảy ra, có lẽ lúc này chúng ta đã bước lên đảo nhà họ Cao rồi..”
“Nói không chừng cũng đã mở tiệc ăn mừng rồi.”
Liễu Tông Trạch bỗng nhiên tự nói một câu, trong mắt lại xuất hiện ý cười, yên lặng lẩm bẩm: “Dù sao, đây cũng là anh Phong…là khúc mắc của Cao Phong từ trước tới nay.”
“Nhiều người cố gắng như vậy cũng là vì một ngày đó.”
Tự nói xong, trong mắt Liễu Tông Trạch lại xuất hiện một vẻ hoảng hốt.
Trong đầu anh hỗn loạn, các loại chuyện ào ào ập đến, giống như muốn khiến đầu nổ tung ra.
Liễu Tông Trạch ngơ ngác ngây người, hút một điếu thuốc rồi lại thêm một điếu.
Rất nhanh, trên mặt đất rơi đầy tàn thuốc.
Mà miệng Liễu Tông Trạch càng thêm khô đắng, thậm chí có chút cảm giác chát chát đau đớn.
Toàn bộ ban công giống như là một cái nồi đốt ở nông thôn, bốc khói mù mịt.
Hai hộp thuốc lá bị Liễu Tông Trạch hút hết sạch trong một thời gian ngắn.
Liễu Tông Trạch đứng lên, quơ quơ hộp thuốc, rút một điếu thuốc cuối cùng ở bên trong ra rồi yên lặng bật lửa, đưa mắt nhìn ánh trăng trên bầu trời.
Ánh mắt kia vô cùng sâu, có một chút mê mang hỗn loạn, còn có một chút khó chịu khiến người ta khó có thể nói rõ.