Giống như ở Cảnh Đông này, bọn họ mới là chủ nhân.
Bọn họ không sợ hãi một chút nào.
“Anh Phi?”
Thuộc hạ của Mạnh Tuấn Phi cũng lập tức tiến lên.
“Trói những người này lại trước, sau đó đến chỗ đài cao tập hợp.”
Mạnh Tuấn Phi trực tiếp chỉ mấy trăm thuộc hạ của sĩ quan phụ tá, hạ lệnh.
“Dạ!”
Thuộc hạ vội vàng đáp, sau đó dẫn người qua, thuần thục trói mấy trăm thanh niên kia lại.
Mà cuối cùng Long Tuấn Hạo cũng có thể thả lỏng, hủy bom trên người đi.
“Mẹ kiếp, con mẹ nó nặng thật đấy!”
“Anh Phong tôi nói với anh này, chuyện này chỉ tôi mới làm được như vậy thôi.”
“Đổi lại là thân thể nhỏ bé của anh Liễu, anh ấy chưa chắc đã chịu đựng được đâu.”
Long Tuấn Hạo vừa cởi thuốc nổ, vừa dát vàng lên mặt mình.
“Biết cậu trâu bò rồi!”
“Tối hôm nay không thể bỏ qua công lao của cậu.”
Cao Phong đi lên trước, cười nói.
“Đó là đương nhiên!”
“Tuy tôi không có đầu óc như anh Liễu, nhưng khi làm việc tôi rất nghiêm túc.”
Long Tuấn Hạo cười ha ha, không một chút khách sáo tiếp nhận khích lệ.
“Mẹ nó, lãng phí nhiều thời gian như vậy, nếu không chúng ta đã xuất phát từ lâu.”
Long Tuấn Hạo cởi thuốc nổ trên đầu mình xuống, tức giận bất bình than thở nói.
Nhưng mà Cao Phong mỉm cười, lắc đầu nói: “Họa phúc ở đời khó mà lường trước.”
“Mọi việc đều có tính hai mặt, chuyện này, cũng là một con dao hai lưỡi!”
Nếu không có chuyện này xảy ra, không biết lúc nào mấy sĩ quan phụ tá thuộc hạ của Mạnh Tuấn Phi mới làm ra hành động mờ ám.
Nói không chừng cho dù lên chiến trường, cũng sẽ hạ lệnh lung tung, đến lúc đó sẽ mang tới nguy hiểm rất lớn cho các anh em của khối tập đoàn Phong Hạo.
Quan trọng hơn là…
Nếu không xảy ra chuyện này, nói không chừng sau này Mạnh Tuấn Phi sẽ có ý khác.
Nhưng sau khi xảy ra chuyện này, Mạnh Tuấn Phi chắc chắn sẽ trung thành và tận tâm, sẽ không còn tâm tư khác.
Cho nên nói lãng phí chút ấy thời gian, coi như là lợi nhiều hơn hại.
“Dù sao em cũng không rõ lắm, anh Phong anh nói chuyện gì cũng khó hiểu.”
“Kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Long Tuấn Hạo nhìn đồng hồ một lát, sau đó lại nhìn về phía Cao Phong hỏi.
“Nghỉ ngơi và chỉnh đốn một lát, sau đó chuẩn bị dấy binh.”
“Bên Tông Trạch tôi sẽ liên lạc, hai bên hình thành động liên kết lớn, tấn công hai mặt.”
“Bây giờ tôi sẽ đánh cường đạo Nam Cương thành nhân bánh mì.”
Cao Phong cười mỉa một tiếng, lúc này đi tới đài cao.
“Không thành vấn đề! Con mẹ nó đánh chết đám người đó!”
Long Tuấn Hạo cũng cười ha ha, cất bước đi theo.
Điểm binh điểm tướng, chuẩn bị xuất chinh.
Doanh trại đóng quân của Mạnh Tuấn Phi, chỗ một đài cao ở giữa doanh trại đóng quân.
Mà lúc này xung quanh đài cao, còn có vô số binh sĩ đang đứng.
Hơn trăm nghìn binh sĩ, cộng thêm hai mươi nghìn binh sĩ Phong Hạo, nhân số xông lên thẳng một trăm ba mươi nghìn người.
Hơn nữa đây chỉ là thành viên chính thống trong doanh trại đóng quân của Mạnh Tuấn Phi mà thôi.
Nếu cộng thêm những tù binh đầu hàng nữa, nhân số sẽ càng nhiều thêm.
Dưới màn đêm, tất cả binh sĩ đều đứng thẳng tắp.
Đèn pha ở trên không chiếu xuống, chiếu sáng phạm vi một cây số.
Toàn trường hơn trăm nghìn người, nhưng có thể duy trì được yên tĩnh, đúng là rất hiếm có.