Dù sao, đúng là mâu thuẫn của công ty và Xí nghiệp Dương Thị là do Cao Phong tạo lên.
Nhưng bọn họ không biết, quan hệ thật sự giữa Vũ Hoàng Lê và Cao Phong.
Bọn họ chỉ nghĩ rằng Cao Phong là bạn thân của Vũ Hoàng Lê.
“Khốn nạn! Rốt cuộc tôi là chủ tịch hay máy người là chủ tịch? Nếu không muốn làm ở đây, thì các người cút hết cho tôi”
Vũ Hoàng Lê áy náy nhìn Cao Phong một cái, sau đó tiếp tục vỗ mạnh xuống bàn một cái.
Chén bản trên trà bị lung lay rơi khỏi bàn do hành động này, sau đó rơi xuống đất phát ra một âm thanh ròn rã.
Nghe thấy câu nói của Vũ Hoàng Lê, rất nhiều người đang tức giận cũng ngậm miệng lại, nhưng trong ánh mắt bọn họ vẫn chưa hài lòng với kết quả này.
“Giám đốc Vũ, anh muốn…”
“Im miệng!”
Giám đốc Tiên chưa nói hết câu thì đã bị Vũ Hoàng Lê trực tiếp cắt đứt.
“Giám đốc Vũ, anh cứ đế cho bọn họ nói hết đã.”
Cao Phong lạnh nhạt xua tay, sau đó cầm ly trà lên uống một hớp.
Vũ Hoàng Lê hơi sững sờ rồi ngậm miệng lại.
Giám đốc Tiên nhìn Cao Phong một cái sau nói một lần nữa: “Giám đốc Vũ, anh đúng là chủ tịch của công ty vfa là người có quyền hành cao nhất trong công ty.”
“Nhưng mà chúng tôi cũng là một phần của công ty, và công ty chúng ta có đi lên hay thụt lùi cũng liên quan mật thiết đến chúng tôi.”
“Nói một cách thực tế hơn thì nếu công ty kiếm được nhiều tiền thì chúng tôi sẽ được rất nhiều lợi ích từ đó.”
“Nhưng nếu công ty không còn thì lợi ích của chúng tôi cũng biến mất! Anh là chủ tịch, làm sao anh lại đưa ra một quyết định sai lầm như vậy?”
Ánh mắt của giám đốc Tiền tha thiết nhìn Vũ Hoàng Lê, có thế nhìn thấy được câu này cậu ta thật lòng nghĩ vậy.
“Nếu Bất động sản Tô Thịnh không thua cuộc! Thì lợi ích của các người sẽ rất lớn.”
“Không chỉ rất lớn, tương lai của Bất động sản Tô Thịnh sẽ phát triển mạnh mẽ, càng ngày càng lớn mạnh, lợi ích cá nhân của các người sẽ càng ngày càng nhiều.”
Nói xong Cao Phong chậm trãi ngẩng đầu lên, anh nhìn giám đốc Tiên một cái, sau đó nhìn tất cả quản lý của công ty đang đứng ở ở cửa.
Sau khi câu này nói ra, thì không khí ở trong phòng im lặng và sau đó bùng phát lên các cuộc thảo luận nhỏ.
Ở đây không có ai tin tưởng lời nói của Cao Phong.
“Nếu anh thật sự có bản lĩnh đó thì tại sao không đi giải quyết chuyện mình gây ra đi, còn ngôi nấp ở trong Bất động sản Tô Thịnh làm gì?”
“Anh trực tiếp đi đến Xí nghiệp Dương Thị, rồi tự giải quyết không phải tốt hơn sao?”
Giám đốc Tiên hừ lạnh một tiếng rồi nói.
“Đó là vì Bất động sản Tô Thịnh này chính là sản nghiệp của anh Phong!”
Đột nhiên Vũ Hoàng Lê nói ra một câu với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Cái gì?”
Sau khi giám đốc Tiên và mọi người nghe được câu này thì sững sờ.
“Không thì máy người nghĩ tiên vốn dạo này tôi đưa ra, mấy chục tỷ đó là ở đâu có được?”
“Tôi nói cho máy người biết, tất cả số tiền đó là do anh Phong lấy ra! Hơn nữa, Bất động sản Tô Thịnh này vốn là do anh Phong đầu tư, tôi chỉ là một người quản lý thôi!”
“Bây giờ, các người còn muốn nói thêm vấn đề gì nữa không?”
Vũ Hoàng Lê nhìn qua mọi người xung quanh, anh ta bình tĩnh nói.
Bây giờ, ánh mắt mọi người ddeuf thay đổi khi nhìn Cao Phong.
Ngày thương Vũ Hoàng Lê nói với bọn họ rất nghiêm túc, nên chắc chắn anh ta sẽ không nói đùa như thế này.
Hóa ra, Cao Phong chính là ông chủ đứng đằng sau Bất động sản Tô Thịnh? Giám đốc Tiên im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Kể cả ai là chủ tịch thì chúng tôi cũng không muốn công ty Bất động sản Tô Thịnh bị phá sản.”
“Sau vài tháng thành lập Bất động sản Tô Thịnh thì chúng ta mới phát triển nó mạnh mẽ như bây giờ, trong lúc nó phát triển, chúng tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức thì giám đốc Vũ là người biết rõ nhất.”
Vũ Hoàng Lê nghe cậu ta nói vậy thì hơi im lặng.