“Lui! Mau rút lui! Con mẹ nó! Bọn họ thật sự dám đánh kìa!”
Chỉ trong một thoáng, sắc mặt của những người trong đoàn lính đánh thuê nhanh chóng trở nên vô cùng lạnh lẽo, sau đó là vô cùng kinh hoàng mà vội vàng nằm rạp xuống.
Đối mặt với sự công kích của hơn một trăm hỏa tiễn bằng đầu, thậm chí bọn họ cũng không có thời gian để phản ứng chứ đừng nói chi là giơ súng lên đánh trả lại.
Vì vậy chỉ trong nháy mắt, hơn mười ngàn tên lính đánh thuê nhanh chóng nằm rạp hết xuống đất.
Thế nhưng đối diện với sự oanh tạc đến từ đạn đại bác thì việc nằm xuống cũng không thể nói là có thể đảm bảo an toàn.
Thế nhưng mỗi khi bị oanh tạc bởi bom hay đạn thì tất cả mọi người đều phải bằm xuống bởi vì khi đạn đại bác nổ tung sẽ gây ảnh hưởng tới bốn phương tám hướng, khiến tất cả mọi nơi đều nổ tung theo.
Dưới lực lượng mạnh mẽ của thuốc nổ, những món vũ khí kia giống như từng miếng lưỡi đao nhanh chóng có thể khiến những người có mặt ở đây bị thương vô cùng nghiêm trọng.
Nếu người đó đang đứng thì đương nhiên sẽ dễ bị thương hơn.
Vì thế việc nằm xuống đất sẽ có thể làm giảm diện tích tiếp xúc của cơ thể và đồng nghĩa với việc giảm bớt sự tổn thương.
Thế nhưng chuyện này cũng không đại diện cho việc bọn họ có thể chịu đựng được sự oanh tạc của đại đạn bác.
Nếu hỏa tiễn này vừa khéo rơi xuống người bọn họ thì cũng chỉ có thể nói là bọn họ đánh chết!
“Ầm! Ầm!”
Sau khi đạn đại bác oanh tạc một hồi, những đoàn lính đánh thuê này đã chết hơn phân nửa số người.
Những người còn sót lại đều cảm thấy vô cùng sợ hãi, không dám đứng dậy.
“Ha ha ha ha! Chết tiệt! Lúc này lại nằm rạp xuống không dám ngóc đầu lên như thế sao?”
“Ông đây mới đánh một đợt mà các người đã gục xuống hết rồi sao?”
Long Tuấn Hạo nhìn thấy cảnh tượng này thì nhanh chóng cảm thấy hãnh diện.
Không chỉ có một mình anh ta mà vô số chiến sĩ của Phong Hạo cuối cùng cũng có thể thở dài một hơi, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Bọn họ cũng biết rằng, Cao Phong chắc chắn sẽ không bao giờ khiến họ thất vọng.
Cho dù họ biết rõ nếu làm như thế thì thật sự có chút kích động, thế nhưng đây thật sự là chuyện mà bọn họ muốn làm.
Và đã làm thì sẽ không hối hận nữa.
Việc phải sống dưới lời khiêu khích và những lời lăng mạ của người khác thì không bằng đánh một trận sẽ khiến họ thoải mái hơn nhiều.
Tuy nói rằng sinh mạng của mỗi người là vô cùng quan trọng thế nhưng có một số thứ còn quan trọng hơn thế nữa.
Mà tiếng ra lệnh của Cao Phong lúc đó cũng chính là thứ mà bọn họ cần.
Vì thế mỗi người đều mang một tinh thần phấn khích, khí thế dâng trào.
“Bây giờ, ông nói xem tôi dám đánh ông không?”
Hai tay Cao Phong chắp sau lưng, ánh mắt dửng dưng nhìn về phía đối phương, lên tiếng hỏi.
“Ôi! Ôi!”
Người đàn ông trung niên vẫn luôn rên rỉ từ nãy tới giờ, lúc này đang chậm rãi đứng dậy.
Ông ta cũng có thể được tính là may mắn, vì thế không bị đạn đại bác nổ chết.
Cũng có thể là Long Tuấn Hạo không muốn để ông ta chết đơn giản như thế.
“Cậu! Cậu thật sự dám làm thế! Cậu chết chắc rồi! Các người chết chắc rồi đấy!”
“Tôi nói cho các người biết chúng tôi là chiến sĩ của Hoa Kỳ. Các người dám động đến chúng tôi, giết người của chúng tôi thì Hoa Kỳ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”
“Binh đoàn của Hoa Kỳ sẽ nhanh chóng được phái đến đây, các người cứ ở đó mà chờ chết đi!”
Người đàn ông trung niên đứng một bên tức giận nghiến răng, sau đó chậm rãi bước về sau.
Ông ta sợ nếu Long Tuấn Hạo lại bắn về phía ông ta lần nữa thì chưa chắc ông ta còn có được sự may mắn như vừa rồi.
“Con mẹ mày! Chấm dứt hết cho ông đây đi!”
Long Tuấn Hạo giơ hỏa tiễn trong tay, đột nhiên lên tiếng mắng to một tiếng.
“Hôm nay ông đây sẽ nói cho mày biết, người Việt Nam bọn tao có câu, hai người không thể sống chung một thời điểm.”
“Có người người dám quên mình vì nghĩa, vì thế hôm nay ông đây sẽ quên mình vì tôn nghiêm.”
“Thế lão già kia hãy thử xem xem ông đây có dám tiếp tục bắn các người không?”