“Cậu Phong đã ra lệnh, ai dám ngăn cản, cậu ấy sẽ làm cho người đó chết không toàn thây! Gồm cả Cao Minh Trí ông!” Lâm Vạn Quân cũng đứng lên, trừng mắt nói với Cao Minh Trí.
Sắc mặt Cao Minh Trí chấn động, không tự chủ lui về phía sau nửa bước.
“Tin tôi đi, vì cô Tuyết Mai mà cậu Phong sẽ dám giết ông đấy.” Lâm Vạn Quân nghiêng người về trước, nhàn nhạt nhìn Cao Minh Trí.
Cao Minh Trí trầm mặc một lát, cắn răng hừ một tiếng, sau đó đập cửa rời đi.
Sau khi rời khỏi chỗ của Lâm Vạn Quân, chắc chắn ông ta sẽ tìm mấy người nhà họ Cao để báo cáo tình hình.
Tuy rằng lúc nãy Lâm Vạn Quân chiến thắng Cao Minh Trí, nhưng trong lòng vẫn còn có chút lo lắng.
Chẳng qua lúc này không nghĩ nhiều như vậy nữa, vội vã gọi điện thoại điều động rất nhiều nhân viên đi kiếm Kim Tuyết Mai.
Lúc Lâm Vạn Quân phái người tìm kiếm Kim Tuyết Mai, trong lòng Cao Phong cũng đang suy nghĩ kế hoạch.
Việc Kim Tuyết Mai mất tích lần này cũng không phải chỉ là vụ mất tích đơn giản như vậy.
Nhất định là cô đang tức giận cho nên cố ý trốn không muốn gặp Cao Phong mà thôi.
Cứ như vậy, tìm kiếm tất nhiên sẽ khó khăn hơn, đồng thời coi như tìm được cũng vô dụng.
Bạn vĩnh viễn không còn cách nào đánh thức một người đang giả ngủ, tựa như bạn vĩnh viễn không thể nào cảm động một người không yêu mình.
Người không muốn bị tìm được thì làm sao có thể để người khác tìm được dấu vết?
Thành phố Hà Nội mày mặc dù không lớn, nhưng nếu Kim Tuyết Mai không muốn người khác tìm được, vậy chỉ cần trốn trong một góc cũng không ai biết.
Dù cho tìm được Kim Tuyết Mai, nhưng trong lòng cô đang tức giận, cũng sẽ không tha thứ cho Cao Phong.
Cho nên, không phải chỉ cần tìm được Kim Tuyết Mai, mà việc đầu tiên cần làm đó là gỡ bỏ khúc mắc trong lòng Kim Tuyết Mai.
Để Kim Tuyết Mai hiểu tấm lòng của Cao Phong đối với cô.
“Xem ra, kế hoạch Lửa Rừng bố trí lâu như vậy rồi, cũng đến lúc cho mọi người biết một chút bản lĩnh.”
Cao Phong ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, vô số ngôi sao đang không ngừng lóe lên, Cao Phong thở dài một tiếng, lấy điện thoại ra cho gọi cho Khúc Đại Minh.
Kế hoạch Lửa Rừng là một trong số những lá bài chưa lật của Cao Phong.
Nếu như không quan trọng, Cao Phong tuyệt đối sẽ không sử dụng, thế nhưng chuyện liên quan đến Kim Tuyết Mai nên Cao Phong không để ý như vậy nữa.
“Anh Phong, anh nói đi!” Khúc Đại Minh nhận được điện thoại của Cao Phong, chăm chú hỏ “Tối hôm nay, tôi muốn cho tên của Tuyết Mai truyền khắp thành phố Hà Nội này.” Cao Phong từ tốn nói.
“Em hiểu rồi! Phải sắp xếp thế nào ạ?” Khúc Đại Minh không có bất kỳ do dự nào.
Cao Phong dừng lại một chút, bắt đầu nói cho Khúc Đại Minh nên làm thế nào.
Một đêm này, Cao Phong muốn cho cả thành phố Hà Nội này phải chấn động.
Dùng tới cách này mới khiến cho Kim Tuyết Mai hiểu Cao Phong thật lòng với cô.
Sau khi nói sắp xếp của mình với Khúc Đại Minh xong xuôi, Cao Phong mở xe đạp điện đi về Kim Tuyết Mai đã đi.
Cao Phong đang suy nghĩ xem Kim Tuyết Mai có thể sẽ xuất hiện ở đâu.
Nhưng lúc này, Cao Phong mới phát hiện, thời gian anh và Kim Tuyết Mai bên nhau thật sự quá ít.
Chỉ có một chỗ hai người đều biết, chính là quán đồ hộp kia.
Nghĩ tới đây, Cao Phong nhanh chóng chạy về phía quán đó.
Lúc này, bên trong quán mì rất yên tính.
Khách hàng trong quán rất ít, chỉ có vẻn vẹn ba bốn người.
Mà trong đó có một người mặc quần áo màu trắng giản dị, nhưng cũng cực kỳ khiến người khác chú ý.
Cho dù là vóc người hay khuôn mặt, đều khiến người ta lưu luyến, không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Chỉ là, khuôn mặt lúc này của cô gái lại có chút ưu thương, viên mắt hơi sưng đỏ, yên lặng nhìn điện thoại.
Bên cạnh có hai người trẻ tuổi, do dự một chút nhưng vẫn không nhịn được đến gần.
“Người đẹp này, cô làm sao thế? Gặp phải khó khăn gì phải không?”
Một gã thanh niên vừa mới mở miệng, đã bị chủ quán đang ôm mì thấy được.
“Hai cậu muốn chết hả?” Ông chủ một tay ôm tô mì, đứng tại chỗ nghiêm trang hỏi.