Toàn bộ mặt đất đều là máu tươi, có không ít người vẫn đang lăn lộn trên đó, phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Chiến tranh luôn đi kèm với những hậu quả khủng khiếp
Cao Anh Hạo cũng bị Liễu Tông Trạch kéo đến trước đám đông, ngay dưới bục cao nơi Cao Phong đang đứng.
Mà ngay cả Cao Bằng và Cao Dương đều mỗi người một cái xe lăn, một trái một phải mà ngồi chờ.
Hàng chục nghìn binh sĩ Phong Hạo, ngoại trừ những người bị thương đều đã được đưa đi chữa trị.
Những người khác đều đứng xung quanh, cầm súng nhìn nhau.
Dưới tình huống này sẽ không ai dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ.
Dù sao ai cũng muốn giữ lại cái mạng nhỏ của mình.
Ngay cả cha mẹ của Cao Dương và Cao Anh Hạo lúc này cũng trợn tròn mắt, sợ hãi không nói nên lời.
Cao Phong lúc này ở trong mắt bọn họ chẳng khác nào một vị thần chết đang chuẩn bị thẩm tra bọn họ.
Ai cũng không dám làm gì tùy tiện.
Hai tay anh chắp sau lưng, đứng trên bục cao nghiêm chỉnh như một cây súng, giống như thần linh mà nhìn xuống đám người phía dưới.
Người nên tới cũng đã đến hết rồi.
Bà cụ Cao cũng đã được gửi đưa đến hòn đảo phía Bắc để điều trị.
“Thế nào, mọi người không nhận ra tôi sao?” Cao Phong nhẹ giọng hỏi.
“Cậu Kình Thiên!”
“Kình Thiên!”
“Cậu Kình Thiên, cậu cuối cùng cũng trở lại rồi!”
Đột nhiên, tất cả mọi người đồng thanh hét lên, thậm chí nhiều người còn rơi nước mắt ngay tại chỗ.
Ánh mắt Cao Phong vẫn cực kỳ bình tĩnh, anh chậm rãi nhìn lướt qua từng người.
Anh không biết nhiều người như vậy, nước mắt của ai là thật và nước mắt của ai là giả.
Tuy nhiên, một số người biết rằng anh không có gì phải vội vàng.
“Làm người còn phụ thuộc vào lương tâm.”
“Mọi người ở đây, có bao nhiêu người còn có lương tâm?”
“Kể cả mấy người có chút lương tâm cũng không nên đi theo trợ giúp Cao Anh Hạo.”
Lòng bàn tay sau lưng Cao Phong khẽ bóp nhẹ, giọng điệu có chút run rẩy.
Phía dưới có rất nhiều người, đều là người làm lâu năm tại nhà họ Cao.
Thậm chí có những người ngày trước từng nhìn Cao Phong lớn lên.
Cho dù họ chỉ là người làm, nhưng Cao Phong đã từng rất tôn trọng họ và coi họ như bậc tiền bối của mình.
Vậy mà, họ lại không ngần ngại giúp Cao Anh Hạo để hãm hại anh.
Cao Phong thà răng trước đây không quen biết bọn họ.
“Cậu Kình Thiên, xin cậu xem xét! Tôi từ trước tới giờ chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cậu.”
“Đúng vậy, cậu Kình Thiên, chúng tôi chỉ là người hầu, hoàn toàn không làm được gì.”
“Cậu Kình Thiên, ông già tôi đã đi theo nhà họ Cao gần hết đời người, họ cũng là do ông cụ Cao ban cho, đời này của tôi cũng thuộc về nhà họ Cao.”
“Nếu cậu muốn, có thể lấy bất cứ lúc nào, nhưng tôi thề rằng chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với cậu.”
Đột nhiên, cả khán phòng xôn xao.
Hầu hết bọn họ đều hoảng sợ cầu xin Cao Phong.
Lúc này, Cao Phong một tay khống chế sinh tử của mọi người.
Nếu họ không nhanh chóng nói tốt cho bản thân thì có thể sẽ không bao giờ có cơ hội này nữa.
Dù sao thì vẫn còn hàng chục nghìn binh sĩ Phong Hạo đang ở bên ngoài theo dõi không ngừng.
Chỉ cần Cao Phong ra lệnh tấn công, những người này sẽ bị quét sạch trong vòng năm phút.
Ánh mắt Cao Phong từ từ quét qua từng người phía dưới, sau đó cánh tay trên không trung của anh hạ xuống.
“Bộp!”
Như thể bị ai đó ấn nút tạm dừng, trong nháy mắt đều không có ai lên tiếng
“Cao Kình Thiên tôi sẽ không giết người vô tội!”
“Nhưng bất cứ người nào từng làm tổn thương tôi, tôi sẽ không bỏ qua.”
“Vì vậy, ngày hôm nay, có người sống cũng có người chết.”