Lúc này, Cao Phong đã thăng cấp vào top mười ba người mạnh nhất.
Cho dù sau đó, Cao Phong không có cách nào thăng cấp nữa, nhưng như vậy vẫn có thể giữ được hạng thứ mười ba cho Dòng tộc nhà họ Nam Phương! Còn những cao thủ mạnh mẽ của ba dòng họ võ thuật lớn…
Mặc dù họ có ba người, nhưng trên thực tế, họ cũng sẽ không ảnh hưởng đến địa vị Dòng tộc nhà họ Nam Phương.
Bởi vì ba cao thủ đứng đầu kia đã sớm là tồn tại ở trên cao, bao trùm tất cả những người luyện võ trên đời này.
Năm ngoái Dòng tộc nhà họ Nam Phương đánh tới cuối cùng cũng chỉ xếp hạng mười bảy thôi.
Năm nay, vừa mở màn cũng đã đánh vào top mười ba người mạnh nhất, hơn nữa Nam Phương Minh Nguyệt và Nam Phương Hòa Trạch cũng vẫn chưa ra sân mà.
Điều này làm mặt mày Nam Phương Minh Nghị không có cách nào kìm nén vẻ kiêu ngạo.
Mà lần này, xung quanh cũng không có ai mở miệng cười nhạo nữa.
Câu nói “Kẻ thắng là vua”
chính là muốn nói đến những tình huống như thế này, đạo lý này cũng vẫn đúng đối với những người luyện võ, không có lửa thì làm sao có khói.
Dưới ánh mắt kính trọng và ngưỡng mộ của một đám người, Cao Phong chậm rãi đi xuống lôi đài, tới vị trí của mình rồi ngồi xuống.
Thái độ lạnh nhạt như nước chảy mây trôi, giống như đối với anh, giải quyết một kẻ như Hứa Vĩnh Hạo chỉ đơn giản như trở bàn tay vậy.
Thẳng đến Cao Phong đi tới chỗ ngồi của mình và ngồi xuống, ánh mắt của rất nhiều người vẫn không chịu thu hồi.
Thậm chí có rất nhiều cô gái nhao nhao muốn thử làm quen với anh, hai mất phát sáng lên.
Cho dù biết Cao Phong đã là chồng chưa cưới của Nam Phương Minh Nguyệt, nhưng các cô vẫn không nhịn được sinh ra những ý tưởng khác.
Dù sao, một người đàn ông mạnh mẽ luôn dễ dàng bắt sống tâm hôn thiếu nữ của các cô gái mài “Cao Phong! Làm tuyệt lắm! Quá hả giận!”
Nam Phương Hòa Trạch giơ một ngón tay cái về phía Cao Phong, sau đó dừng một chút rồi nói: “Sau này anh chính là anh cả của tôi! Tôi phục rồi! Lúc này là thật sự bội phục!”
Mặc dù Nam Phương Hòa Trạch cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng vẻ mặt anh ta vô cùng nghiêm túc, bao gôm giọng điệu cũng rất chân thành.
“Ha ha ha!”
Mọi người thuộc Dòng tộc nhà họ Nam Phương cười nói vui vẻ, thái độ đối với Cao Phong cũng từ không thèm để ý biến thành chân chính tán thành.
Cao Phong khoát tay một cái, nhẹ giọng nói: “Đây chỉ là một bắt đầu.”
Mọi người nghe vậy sửng sốt một chút, đây vẫn chỉ là bắt đầu ư? Xem ra, dã tâm của Cao Phong cũng không nhỏ! “Anh nên biết đủ đi! Có thể đánh bại Hứa Vĩnh Hạo, anh đã có thể khoe khoang suốt ba năm rồi đấy!”
Nam Phương Minh Nguyệt lập tức tạt một chậu nước lạnh lên đầu anh.
“Hứa Vĩnh Hạo không coi là cái gì, mục tiêu của tôi là ba dòng họ lớn.”
Cao Phong cười nhạt, chậm rãi quay đâu nhìn về phía xa xa, trên đài cao năm mét kia.
Lúc này, Hoàng Phủ Thiên Hồng cũng đang vô tình hay cố ý nhìn về phía Cao Phong.
“Anh cũng đừng khoác lác, cẩn thận gió thổi bay đầu lưỡi đấy!”
Lúc này, Nam Phương Minh Nguyệt bĩu môi trả lời.
Dù Cao Phong có thể ung dung đánh bại Hứa Vĩnh Hạo, nhưng cô †a cũng không thể nào tin là Cao Phong có thể chống lại ba dòng họ lớn.
“Trước hết cũng không cân nói đến chuyện tôi có thể bị bay đầu lưỡi hay không, cô hãy suy nghĩ xem tối nay làm sao xoa bóp chân cho tôi đi!”
Cao Phong nhàn nhạt trả lời.
“Anh! Tôi nói sẽ xoa bóp chân cho anh lúc nào chứ?”
Nam Phương Minh Nguyệt hơi sửng sốt một chút, sau đó trực tiếp giở trò ngang ngược.
Đây là lần đầu tiên cô ta trốn nợ trước mặt Cao Phong.
“Chị họ! Trước khi anh Phong lên lôi đài, chị có nói, lúc ấy em cũng nghe thấy!”
Nam Phương Hòa Trạch cực kỳ ngay thẳng nói tiếp một câu.
Nói xong câu này, Nam Phương Hòa Trạch lập tức đổi chỗ ngồi với một người đang ngồi ở vị trí rất xa.
Nam Phương Minh Nguyệt vô cùng tức giận, thật sự muốn bùng nổ ngay tại chỗ, nhưng vẫn nhịn xuống, không nói thêm gì nữa.