Tất cả đều hét lên thật to.
Chỉ mỗi câu giao người đơn giản đó là đủ để thể hiện thái độ của bọn họ rồi.
“Các người đừng tưởng rằng nhà họ Đặng này không dám giết các người nhé!”
“Chỉ tính mỗi việc các người xông vào khuôn viên nhà họ Đặng khi chưa được cho phép thì tôi đã có đủ tư cách để giết chết các người ngay lập tức rồi!”
Ông cụ nhà họ Đặng lạnh mặt, tức giận nói.
Nhưng nghe được những lời ông ta nói thì lại càng có nhiều người cười lạnh thành tiếng.
Bọn họ đi theo Cao Phong, cả nhà họ Diệp đứng đầu thủ đô này bọn họ còn dám tới xới đất chứ nói chi là một nhà họ Đặng chỉ xếp sau nhà họ Diệp?
“Tôi chỉ hỏi các người, các người có chịu giao vợ tôi ra đây không?”
Cao Phong cắn răng đi tới, căm tức nhìn ông cụ nhà họ Đặng.
Nếu không lo nghĩ cho sự an toàn của Kim Tuyết Mai thì lúc nãy anh đã ra lệnh tấn công vào trong rồi.
Thế nhưng thái độ của ông ta vào lúc này khiến anh không thể nhịn xuống được nữa.
“Không có chuyện đó đâu!”
“Cậu nghĩ rằng nhà họ Đặng chúng tôi là quả hồng mềm mặc cho cậu nắm bóp chắc?”
Ông cụ nhà họ Đặng hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt hống hách ngang ngược nhìn Cao Phong.
“Được! Được lắm!”
Cao Phong khẽ gật đầu, sâu trong ánh mắt là hơi thở chết chóc lạnh như băng cứ lan tràn.
Một giây tiếp theo, Cao Phong lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía khu nhà họ Đặng.
Anh hít một hơi thật sâu, đột nhiên gào to!
“Kim Tuyết Mai, anh không biết em có thể nghe thấy không nhưng bây giờ anh sẽ nói cho em nghe!”
“Hôm nay, Cao Kình Thiên sẽ nói cho em biết!”
“Năm đó mẹ em bỏ có thể vứt bỏ em, cha em có thể không quan tâm đến em, ông nội em có thể không thương em!”
“Tất cả mọi người cũng có thể không cần em!”
“Nhưng anh thương em! Anh bảo vệ em! Anh cho em tất cả mọi thứ, dù có bao nhiêu nguy hiểm cũng không bao giờ lùi bước!”
Những lời anh nói khiến Diệp Thiên Long đỏ bừng cả mặt, trong lòng cực kì áy náy.
“Em, có người thương! Có người yêu! Ít nhất thì có anh thương em!”
“Hôm nay anh dẫn người tới đón em về nhà, không ai có thể ngăn cản được.”
“Bây giờ nếu như em có thể nghe thấy thì hãy bảo vệ bản thân mình thật tốt, anh sẽ lập tức đón em về nhà thôi!”
Từng câu nói đều mang theo cả nhiệt huyết và tấm lòng vang dội như tiếng sấm vang đi rất xa.
Trong phòng, tất nhiên Kim Tuyết Mai có thể nghe thấy rõ mồn một, sau đó nước mắt cô chảy xuôi.
“Ưm ưm…”
Miệng bị nhét một cái giẻ lau, Kim Tuyết Mai hoàn toàn không thể nói nên lời được, chỉ có thể mặc cho hai dòng nước mắt chảy dài, liên tục lắc đầu, trong lòng lại hết sức cảm động.
Đúng vậy!
Cô không phải là kẻ chẳng có ai thương, cô có!
Dù đi đến bất kì nơi nào, dù ở bất kì thời điểm nào thì cô vẫn có Cao Phong yêu thương cô, che chở cô!
Như thế là đã quá đủ rồi!
“Em chờ anh! Chồng ơi, em chờ anh đón em về nhà!”
Kim Tuyết Mai nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ gật đầu thật mạnh.
Những lời Cao Phong nói khiến các thành viên nhà họ Đặng tái mặt/
“Cao Phong, cậu muốn làm gì?”
“Cậu muốn chết ư?” Ông cụ nhà họ Đặng hừ lạnh.
Thế nhưng Cao Phong không hề đếm xỉa đến ông ta dù chỉ là một lần, anh đột nhiên giơ cánh tay phải lên.
“Mẹ nó bớt nói mấy lời vớ vẩn với tôi đi!”
“Nếu là anh em của Cao Kình Thiên này thì mọi người hãy theo tôi tiến lên!”
Sau khi ra lệnh, Cao Phong lập tức vung tay lên.
Cánh tay đó giơ lên và phất qua phất lại như cờ chiến huy động ngàn quân vạn mã, phấp phới trong gió.