“Đi đời nhà ma rồi! Mẹ nó đây là cướp đoạt?”
“Tây Vực bị cướp?”
Người đến đây tra xét tin tức đều lộ vẻ mặt kinh ngạc rời đi, và mang vẻ mặt kinh ngạc ấy trở về.
Nhưng bất kể thế nào, chuyện này cũng đủ để khơi dậy sự chú ý của họ.
Nếu chuyện quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu trước đó còn chưa đủ để thu hút sự chú ý của họ.
Thì chuyện này đã làm cho rất nhiều người ở Tây Vực cảm nhận được một chút sự không bình thường.
Nếu họ không cảnh giác thì rất có thể kẻ chết kế tiếp chính là bọn họ!
Vì vậy, Tây Vực một vài thế lực đứng đầu có quan hệ không tệ đã cùng nhau họp bàn các biện pháp đối phó.
Ba giờ chiều, trong doanh trại quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu.
Cao Phong dẫn người càn quét hết năm doanh trại đóng quân xong, thì trực tiếp dẫn người trở về.
Lúc này trong lòng Cao Phong vẫn vô cùng phẫn nộ.
Càn quét năm doanh trại đóng quân, giết mấy chục ngàn người mà vẫn không tìm được tung tích của Kim Tuyết Mai.
Điều này làm cho lửa giận trong lòng anh tích góp càng ngày càng nhiều.
“Chát!”
“Vút! Chát!”
“A! A!”
Trong doanh trại, từng tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt vang lên.
Trên quảng trường, Cao Phong ngồi ghế trên, đám người Hoa Hồng đứng phía sau, hơn một chục ngàn binh sĩ Phong Hạo đứng thẳng ở xung quanh.
Trước mặt, một gã binh sĩ Phong Hạo cầm roi sắt trong tay, anh ta không ngừng đánh về phía Gorden và Kell.
Roi sắt cắt xẹt không khí mà đánh, đánh mạnh về phía hai người.
Sự việc này đã kéo dài gần hai mươi phút.
Trên người Gorden và Kell, quần áo đã nát vụn vì bị đánh, lộ ra đầy vết thương trên da.
Hai người bọn họ vốn bị trọng thương, lúc này lại bị đánh như vậy thì càng đau khổ không gì sánh được.
Nhưng đòn roi này sẽ không làm cho bọn họ chảy máu.
Cho nên bọn họ sẽ không chảy máu mà chết, điều này thì càng làm quá trình đau khổ kéo dài.
“Tôi không có, chúng tôi không nói dối!”
“Điều nên nói chúng tôi đã nói tất cả, theo chúng tôi có thế lực đụng chạm, là năm thế lực! Cậu Phong đừng đánh nữa!”
“Năm thế lực này ở gần chúng tôi nhất, cho nên sẽ có một ít va chạm, những chỗ khác chúng tôi đều rất ít qua lại!”
Gorden và Kell không ngừng đau khổ cầu xin tha thứ, bọn họ thật sự nghĩ không ra, quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu còn có kẻ thù nào.
“Không có thù, người khác sẽ không ra tay với mấy người.”
Cao Phong ngồi trên ghế cất giọng nói đầy lạnh lùng.
“Nhưng cậu Phong, tôi thực sự là không nghĩ ra!”
“Trước đây chúng tôi nhận nhiệm vụ đều nhổ cỏ nhổ tận gốc, vốn sẽ không có kẻ thù gì.”
“Ở Tây Vực, có đụng chạm năm thế lực này, tôi vốn không dám nói dối.”
“Cậu Phong, đã đến lúc này, tôi thật sự không dám nói dối!”
Gorden kêu khổ thấu trời ở trên mặt đất, mà Cao Phong vẫn không nói dừng lại, tên kia phụ trách đánh hai người binh sĩ Phong Hạo mà vẫn đánh từng cái rất mạnh.
“Tiếp tục đánh!”
Cao Phong hút một điếu thuốc, xua tay nói.
“Vút!”
“Chát!”
“Vút!”
“Chát!”
Roi sắt xé rách không khí, đánh mạnh ở trên người của hai người.
Trong lúc đó tiếng kêu thảm thiết của hai người vang lên, làm người nghe thương tâm và rơi lệ.
Thậm chí ngay cả bọn người Hoa Hồng cũng không nhìn nổi, họ không nhịn được quay đầu đi.