“Đáng, lúc nào cũng đáng.” Cao Phong thở dài một hơi, cổ chấp trả lời.
Lúc này, Cao Phong như đang tự đâm đầu vào ngõ cụt, vô cùng cố chấp và kiên cường…
“Mẹ! Tao đéo tin! Không phải là mày đi đòi tiền sao? Hôm nay tao sẽ đánh què chân mày luôn! Rồi tao bố thí cho mày bảy mươi triệu!”
Trương Quyền lớn tiếng chửi bới, rồi cầm gậy xông lên.
“Đừng!”
Diêm Tử Đồng hét lên một tiếng, đột ngột lao đến phía bên kia.
Bây giờ Cao Phong đã là nỏ mạnh hết đà, sao có thể chống chọi được trước thế công của Trương Quyền được.
“Vút!”
Ngay khi Trương Quyền sắp tiếp cận Cao Phong, Diêm Tử Đồng chợt từ đâu xông tới, giang tay chặn trước mặt Cao Phong.
“Anh sẽ đánh chết anh ấy! Sẽ chết người đó! Gương mặt nhỏ nhắn của Diệm Tử Đồng ngập tràn phẫn nộ, giận dữ quát với Trương Quyền.
“Ha ha ha, ở cái đất Hải Phòng khi họ cò gáy này, có một đứa chết đi thì làm sao? Nhất là hạng giẻ rách như nó, kể cả chết rồi thì sẽ xảy ra chuyện gì được? Cút ra!”
Trương Quyền cười khinh bỉ, há miệng quát.
“Không được!”
Diêm Tử Đồng vươn tay ra muốn đỡ Cao Phong.
Nhưng, Cao Phong lại hơi nghiêng người sang một bên, không để Diêm Tử Đồng chạm vào người mình.
“Anh…” Động tác của Diêm Tử Đồng hơi khựng lại, trên mặt hiện lên vẻ tinh quái.
Bạn thân của Diêm Tử Đồng không thể nhịn được nên vội vàng lao ra, kéo Diêm Tử Đồng định rời đi.
“Chẳng biết là ra vẻ thanh cao cái gì nữa, Tử Đồng chạm vào anh một chút thì chết người à?”
“Chỉ là một thằng du côn không quyền không thể, chẳng lẽ lại tưởng mình cao sang lắm đấy? Cũng chỉ là một con gà rù mà thôi, tự dát vàng giả dạng làm phượng hoàng à?”
Bạn thân Diêm Tử Đồng lạnh lùng lườm Cao Phong, nói không hề khách sáo chút nào.
“Cậu đừng nói nữa Mĩ Lệ.” Diêm Tử Đồng có chút mất mát.
“Đi thôi! Mặc kệ anh ta! Tớ muốn xem xem hôm nay anh ta có bị đánh chết thật không.” Mĩ Lệ cố gắng kéo Diêm Tử Đồng rời khỏi nơi này.
Trương Quyên nhếch miệng lên cười nhạt, đột ngột vung cây gậy lên, đánh về phía Cao Phong.
“Dừng tay! Ông chủ đến!”
Đột nhiên quản lý Trung hô lên, ngăn cản động tác của Trương Quyền.
Trương Quyền nghe vậy thì sững sờ, do dự đôi chút rồi sau vẫn hạ cây gậy xuống. Những vệt máu trong mắt Cao Phong cũng dần biến mất.
Vừa rồi, đôi mắt của Cao Phong vẫn mãi nhìn chăm chăm vào vùng cổ của Trương Quyền.
Nếu Trương Quyền thực sự ra tay thì anh sẽ giảng cây gậy thép trong tay này lên cổ của Trương Quyền.
Trước kia có lẽ Cao Phong sẽ không làm đến mức này, nhưng anh của hiện tại đã không còn là Cao Phong nhân từ nương tay của ngày xưa nữa.”
“Mẹ nó! Tranh thủ nhanh chân giải tán đi.” Mao Quang Phi vội vàng thúc giục, rồi muốn chạy trước.
Hắn thực sự không ngờ rằng muốn hạ gục Cao Phong lại tốn nhiều thời gian đến như vậy.
Nếu sớm biết Cao Phong hung ác mạnh mẽ như thế này thì mình mất cho nó bảy trăm kia thì có làm sao?
Bây giờ ông chủ cũng đến rồi, điều này khiến trong lòng Mao Quang Phi cực kỳ phẫn uất.
“Rum rum rum!”
Ở phía xa, ba chiếc xe Benz màu đen đang lái về hướng này.
Bánh xe nghiền nát đá vụn trên đất, phát ra những tiếng loạt xoạt.
“Thằng ranh con, chờ chút nữa tao sẽ lại xử lý mày, giỏi thì mày đừng có chạy.”
Trương Quyền liếc nhìn Cao Phong, cười lạnh, rồi đi cùng với Mao Quang Phi ra ngoài, lên xe đi mất.
Tuy gã không quen biết ông chủ này, nhưng có thể cho cái mặt mũi cũng là tốt mà?
Ai mà không biết địa vị của công ty này, là một tồn tại rất có tiếng tăm ở thành phố Hải Phòng, nghe nói ông chủ sau màn sở hữu tài sản hơn trăm tỉ.
Mười người quản lý, cùng với những người phụ trách đều đi ra nghênh đón.
Mà những người công nhân đã bị xua đi vẫn chưa đi hết hẳn, còn vài người thích hóng hớt vẫn còn đứng yên tại chỗ.