Phía bên trong của tòa điện có đặt mấy chiếc đệm được đan bằng cỏ, có mấy người đang ngồi ở trên mặt đệm, chắp hai tay lại mà chờ đợi.
Lúc Cao Phong tiến vào nơi này, vừa vặn lại bắt gặp được cảnh một cô gái đứng lên khỏi miếng đệm cỏ, sau đó dưới sự tiếp đón của một tên hòa thượng, đi xuyên qua một tấm bình phong, đi về phía sau của toà điện.
Mà những người đang đứng ở bên ngoài sân thì đều dựa theo thứ tự lần lượt, sau khi cô gái đi ra thì một người nhẹ nhàng tiến vào, ngồi xuống trên mặt đệm.
Mặc dù trong lòng của rất nhiều người đều đang vô cùng cuống cuồng, nhưng mà lại cũng không có người nào có hành động thô lỗ ở nơi này.
Vẫn chưa đến phiên của bọn họ thì toàn bộ tất cả mọi người đều phải ngoan ngoãn chờ đợi tiếp.
Hai người Cao Phong và Lâm Vạn Quân cũng không hề làm bất kỳ điều gì quá đặc biệt, chỉ gấp gọn chiếc ô đi mưa vừa rồi lại sau đó đứng ở một bên.
“Tôi nhớ rất rõ cậu, mới vừa rồi hình như là cậu không dâng hương, có đúng hay không?”
Bỗng nhiên, một người phụ nữ đột nhiên cất giọng nói với Cao Phong.
Giọng điệu của người phụ nữ kia, có chút ý tứ sâu xa.
“Ừ.” Cao Phong liếc mắt nhìn người phụ nữ kia một cái, sau đó khẽ gật đầu.
Nhìn dáng vẻ của người phụ nữ kia thì có lẽ là khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, trên mặt trang điểm đậm đến mức quá diêm dúa và lòe loẹt, toàn bộ quần áo trên người cũng đều là sản phẩm từ các nhãn hiệu nổi tiếng.
Có vẻ như giá trị con người của người phụ nữ kia không rre, cho nên trên mặt của chị ta cũng tràn đầy vẻ kiêu căng.
“Không dâng hương mà đã đi tới chỗ này rồi, sợ rằng là cậu đang coi thường chỗ này, cho rằng nơi này là cái chợ có đúng hay không?”
Không biết có phải là do người phụ nữ kia đã chờ đến mức gấp gáp rồi hay không, cho nên mới cố ý trêu chọc đến Cao Phong, nói xong câu trước rồi lại nối tiếp đến câu sau.
“Không dâng hương, thì sẽ không thể đến tìm Sư thầy Thanh Viễn để giải đáp nỗi nghi hoặc hay sao?” Cao Phong khẽ cau mày.
“Ha ha, cậu muốn làm tôi chết cười hay sao? Sư thầy Thanh Viễn người ta thiếu nợ cậu hay sao?” Người phụ nữ đột nhiên phì một tiếng rồi bật cười.
Mà một số người ở xung quanh cũng đã nghe thấy được cuộc đối đáp ở phía bên này, cho nên cũng rối rít quay đầu lại.
“Không dâng hương mà cứ thế đi thẳng đến phía sân sau sao? Thú vị đấy.”
“Lần trước có một ông chủ lớn đã quyên góp cho chùa hẳn sáu tỷ, nhưng mà Sư thầy Thanh Viễn nói không gặp thì chính là không gặp.”
“Ngay cả một nén hương cũng không nỡ đưa tay ra dâng, vậy mà lại vẫn còn muốn cầu Sư thầy Thanh Viễn giải thích nỗi nghi hoặc cho mình, buồn cười.”
“Ở đâu ra thì trở về nơi đó đi, thành tâm thì mới linh, có hiểu câu nói này hay không?”
Càng ngày càng có nhiều người tham gia bàn luận, mà những ý kiến bàn luận đều là chỉ trích việc không dâng hương của Cao Phong.
Tựa như là việc khiển trách Cao Phong có thể chứng tỏ được lòng thành tâm của bọn họ vậy.
Thậm chí ngay cả việc, khí chất của Cao Phong và Lâm Vạn Quân nhìn qua quả thật đều rất không tầm thường thì cũng có thể làm được gì?
Trong những người có can đảm đến tìm Sư thầy Thanh Viễn giải thích nghi hoặc, có người nào không có giá trị con người không rẻ?
Cao Phong khẽ lắc đầu, nếu như không dâng hương cũng đồng nghĩa với việc không có tư cách gặp được Sư thầy Thanh Viễn, vậy thì không gặp cũng được.
“Yên lặng!”
Đệ tử nhỏ tuổi đứng ở trước cửa nhẹ giọng nói.
Sau khi hai chữ kia được phát ra, trong nháy mắt, toàn bộ người trong sân đều trở nên yên tĩnh trở lại, cũng không còn có người nào có can đảm lên tiếng tiếp nữa.
Trọng lượng trong lời nói này, có thể thấy rõ được là không hề tầm thường.
Không lâu lắm, cô gái lúc trước đi vào bên trong kia đã đi ra ngoài với vẻ mặt tràn đầy sự thành kính, sau đó cô ta cũng rời khỏi khoảng sân nhỏ rất nhanh, một câu cũng không hề nói nhiều.
“Hôm nay thanh xa trụ trì đã gặp tròn mười người, mời các thí chủ quay trở lại vào một ngày khác đi!”
Vị hòa thượng làm nhiệm vụ tiếp đón chậm rãi đi ra bên ngoài, sau đó hành lễ với mọi người đang đứng trong sân.
“Hả? Nhanh như thế mà đã gặp đủ mười người rồi sao? Nhưng mà tôi đến từ Thành phố bên cạnh đấy!”
“Tôi đã phải lái xe tròn mười tám giờ đồng hồ đấy, hầy…”