“Mỗi bước trong kế hoạch của tao đều tính toán trong mấy ngày mấy đêm, chính là vì muốn cho mày một kích trí mạng.”
“Mày nói xem, mày lấy cái gì đấu lại tao đây?”
“Tin tức mà Cao Mỹ Lệ gửi tới cũng là mày phát đi đúng không? Còn có tấm ảnh mày chết, ôi trời ơi, tao còn tin là thật rồi đấy.”
Cao Anh Hạo lúc này rất hãnh diện, gương mặt đầy vẻ trêu chọc cùng châm biếm nhìn Cao Phong.
Vũ Hoàng Lê chĩa súng về phía Cao Phong, chỉ chờ anh ta hạ lệnh sẽ lập tức bắn chết anh.
Anh ta làm sao có thể không hả hê chứ?
“Con mẹ nó! Muốn chết sao?”
Long Tuấn Hạo cắn chặt răng, chuẩn bị nổ súng với Vũ Hoàng Lê.
“Cậu Hạo, bỏ súng xuống đi!”
“Nếu các người còn manh động nữa, tôi sẽ thật sự nổ súng đấy!”
“Dù cho trước khi chết đi tôi cũng còn đủ sức lực để nổ súng.”
Sắc mặt Vũ Hoàng Lê bất biến, giọng điệu vô cùng âm u, lại ẩn chứa đầy sự uy hiếp.
Trong lòng đám người Long Tuấn Hạo bị nghẹn đến ngột ngạt, nhưng vẫn không thể không buông bỏ vũ khí xuống.
Mạng của Cao Phong hiện tại đang nằm trong tay của Vũ Hoàng Lê, bọn họ không dám mạo hiểm như vậy.
Bầu không khí rơi vào trầm mặc, sau đó Lâm Vạn Quân nhẹ nhàng xua tay, ra hiệu cho đám người Long Tuấn Hạo lùi ra sau một chút.
Vũ Hoàng Lê, đưa hắn đến phía trước.
Cao Anh Hạo xoay xoay con dao găm ở trong tay, lại một lần nữa cười lớn.
Vũ Hoàng Lê dừng lại một chút, sau đó nói: “Cậu Phong, đi thôi.”
Cao Phong dừng lại một chút, sau đó đột nhiên giơ hai tay lên, chậm rãi quay người lại.
“Làm gì? Làm cái gì vậy hả? Cao Kình Thiên, tao lập tức bảo Vũ Hoàng Lê nổ súng!” Ánh mắt của Cao Anh Hạo lúc này cứng lại.
Vũ Hoàng Lê cũng khẽ nghiến răng, nắm chặt khẩu súng trong tay, bàn tay có chút run rẩy.
Nhưng Cao Phong vẫn như cũ không hề động đậy, khóe mắt liếc khẩu súng trong tay Vũ Hoàng Lê, lộ ra một nụ cười đầy ý tứ.
“Chốt an toàn của ông vẫn chưa đóng.”
Sau đó, lại khẽ than thở một câu.
Chốt an toàn chưa đóng đương nhiên không thể bắn ra đạn được.
Vũ Hoàng Lê nhìn chằm chằm Cao Phong, sau đó lại nói: “Đừng nói những lời vô ích nữa! Cậu không nói tôi cũng biết, đi nhanh đi!”
Cao Phong trong nháy mắt có thêm chút dũng khí, chậm rãi bước về phía trước.
“Được rồi! Đứng ở đó đừng có mà động đậy!”
“Mau lại đây, đến xem kẻ phản bội Cao Kình Thiên của nhà họ Cao chúng ta này.”
“Rõ ràng nhà họ Cao đã nuôi nó lớn, vậy mà nó lại muốn tàn sát cả nhà họ Cao, có phải là lòng lang dạ sói hay không?”
“Loại người súc sinh như Cao Kình Thiên có đáng chết hay không hả?” Cao Anh Hạo cười lớn, chỉ vào Cao Phong hỏi.
“Đáng chết! Chính là lòng lang dạ sói!”
“Không sai!”
“Giết chết nó đi, sau đó ném xuống biển làm thức ăn cho cá!”
Tất cả những thành viên thuộc nhánh phụ của nhà họ Cao đứng phía sau Cao Anh Hạo đều gào lên phụ họa.
“Từ nhỏ tôi đã ở nhà họ Cao, nhận được ân tình của ông cụ mới có thể khôn lớn thành người.”
“Việc này có liên quan gì đến mấy người? Tôi có từng ăn một hạt cơm nào của mấy người, uống một ngụm nước nào của mày người sao?”
“Toàn bộ hải phận này của nhà họ Cao đều do ông cụ một tay đánh chiếm được, mà các người chỉ là những con sâu mọt mà thôi.”
“Sâu mọt thì cũng thôi đi, nhưng các người lại có thể làm ra việc cắn lại chủ nhân, muốn uống máu của ông, ăn thịt ông, chẳng lẽ các người không đáng chết sao?”
Tầm mắt của Cao Phong khóa chặt trên đám người Cao Anh Hạo, vẻ mặt không chút thay đổi nói.
“Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng! Biết rằng anh là người giỏi ăn nói, có phần phân rõ trái phải như này thì xuống dưới kia mà tìm phân trần Diêm vương đi!”