Đám người Lý Hiểu Khang nghe được lời nói này của Cao Phong, càng nghe càng thấy quen thuộc, càng suy nghĩ càng thấy trong lòng nhạt nhẽo, vô vị.
Lời nói này, không phải là những lời mà trước đó bọn họ đã dùng để khuyên Cao Phong uống rượu hay sao?
Không nghĩ tới chỉ vừa mới trải qua mấy phút, Cao Phong lại trả lại y nguyên cho bọn họ.
“Được, uống!” Lý Hiểu Khang lần nữa đứng dậy, sau đó giơ ly rượu lên.
Bàn về uống rượu, thật sự là anh ta chưa từng uống thua ai, ngay cả là Lê Tiểu Quyền, anh ta cũng hề sợ hãi dù chỉ một chút.
Cao Phong cười nhạt, cụng ly cũng ngại tốn sức, dứt khoát ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, sau đó lật úp ly rượu xuống, lắc lắc ra hiệu với mọi người.
Lý Hiểu Khang hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng khoe khoang khả năng mà uống hết ly rượu.
Mấy tên thanh niên khác thì có do dự một chút, đến cuối cùng vẫn bất chấp khó khăn, uống hết ly rượu kia vào bụng.
Nhưng trong quá trình uống rượu, tốc độ nuốt của bọn họ rất chậm, rõ ràng là có chút không chịu nổi.
Nhưng mà, đến cuối cùng bọn họ vẫn uống hết ly rượu.
Trong đó có hai người, thiếu chút nữa đã ói phun ra ngay tại chỗ, nhưng mà sau đó vẫn cưỡng ép nhịn xuống được.
Trong lòng bọn họ suy nghĩ, muốn ói cũng không thể ói ra ở chỗ này được!
Đợi một hồi nữa sẽ mượn cớ đi ra ngoài, đi đến phòng vệ sinh rồi mới ói ra, muôn ngàn lần tuyệt đối không thể ở mất mặt ở trước mặt của Cao Phong.
Nhưng mà, còn không chờ bọn họ ngồi xuống, Cao Phong đã lại một lần nữa ung dung lên tiếng.
“Uống rượu mà, đương nhiên là phải uống cho thỏa thích, ai không uống thì chính là không cho nhau mặt mũi.”
“Bốn mùa phát tài đã uống xong, thêm một ly năm phúc vào cửa nữa.” Vẻ mặt của Cao Phong vẫn không thay đổi, thậm chí còn mang theo vẻ mỉm cười mà tự rót cho mình một ly rượu.
“Ôi!”
Lời này vừa mới nói ra, những người ở bên trong phòng riêng này đều rơi vào tình cảnh bất đắc dĩ, chỉ trong một thoáng, cả căn phòng đều rơi vào yên tĩnh.
Này con mẹ nó, biết anh mạnh rồi, nhưng mà anh cũng không thể mạnh đến như vậy chứ?
Đó là rượu đấy, rượu cao độ, sáu mươi hai độ đấy!
Liên tục uống hết bốn ly đầy, trước sau không sai phải từ tám trăm mililit trở lên, xấp xỉ một lít rượu trắng.
Ngay cả Lý Hiểu Khang lúc này đều có chút khó xử, đừng nói chi là những người khác.
“Tôi không…” Một người thanh niên vừa mới chuẩn bị nói chuyện, Lý Hiểu Khang đã ngay lập tức trợn mắt nhìn anh ta một cái.
Ở trước mặt của Cao Phong, tuyệt đối không thể vứt mặt mũi xuống đất, dù là uống đến mức dạ dày chảy máu, thì hôm nay cũng phải uống!
Đều là con mẹ nó hai vai gánh một cái đầu, Lý Hiểu Khang này cũng không tin Cao Vũ kia còn có khả năng miễn dịch với rượu cồn!
“Uống! Hôm nay ai không uống, người đó con mẹ nó là cháu trai!”
Lý Hiểu Khang lúc này cũng đã bị sự hưng phấn xâm chiếm đại não, tức khắc hét lớn lên một tiếng, sau đó cũng rót cho mình một ly rượu.
Mấy tên thanh niên khác cũng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đưa chân, tự rót rượu cho chính mình.
Nhưng mà có một người thanh niên mới chỉ rót được đến một nửa, thì đã đột nhiên buông chai rượu xuống, sau đó phóng về phía phòng vệ sinh ở trong phòng.
Ngay sau đó, tiếng nôn mửa bắt đầu truyền ra từ bên trong phòng vệ sinh.
Sau khi ói một trận xong thì cũng tương đương với việc nộp vũ khí đầu hàng.
Sắc mặt của Lý Hiểu Khang có chút khó coi, nhưng vẫn nói tiếp: “Chúng ta uống!”
Nói xong lời này, ly rượu thứ năm cũng đã được Lý Hiểu Khang uống một hơi cạn sạch, mấy người Cao Phong cũng không dừng lại, nối tiếp uống cạn ly rượu.
Nhưng, vẫn còn chưa kịp buông ly rượu xuống thì đã lại có thêm hai người thanh niên chạy vào phòng vệ sinh.
Trong đó còn có một tên thanh niên, trực tiếp ngã nhào lên trên đất, nhìn qua chỉ thấy có vẻ như đã uống đến mức không còn biết được trời Nam đất Bắc là gì nữa.
Chỉ một thoáng, trong bàn rượu lúc này chỉ còn dư lại Cao Phong, Lý Hiểu Khang, ngoài ra còn có ba tên thanh niên khác nữa.