Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 515


Dù sao thì chẳng ai muốn mình bị mất mặt trước người phụ nữ của mình.


“Em không tin tưởng chồng em đến thế cơ à?” Cao Phong nói: “Anh đúng là bậc thầy dương cầm thật mà!”


Cao Phong nói xong câu này rồi đứng dậy đi thẳng lên sân khấu.


“Anh!” Kim Tuyết Mai muốn kéo anh lại nhưng không thể.


Hạ Vy cười lạnh, Ngô Minh An thì khinh thường, tất cả mọi người đều nhìn Cao Phong với vẻ mặt chế giễu.


Cao Phong nghe ra được lỗi sai là đúng, điều này cũng cho thấy Cao Phong đúng là hiểu dương cầm.


Nhưng anh lại muốn dùng dương cầm để tìm lại mặt mũi của mình trước mặt bậc thầy Moffitt thì đúng là chuyện cười lớn.


“Mời cậu Cao!”


Moffitt cười hai tiếng rồi đưa tay mời Cao Phong.


Moffitt là bậc thầy dương cầm nổi tiếng quốc tế thì tất nhiên anh ta rất tự tin về diễn tấu của mình.


Trước mặt bao người, Cao Phong đi thẳng tới sân khấu rồi ngồi xuống trước cây dương cầm màu trắng kia.


Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua phím đàn, khóe miệng Cao Phong hiện lên một tia tự tin kèm theo sự hoài niệm vô tận.


Nhà họ Cao là nơi đã để anh rất đau lòng.


Nhưng chính nơi đó đã dạy cho anh rất nhiều thứ.


Không biết có biết bao nhiêu người cấp bậc thầy quốc tế đã được mời đến nhà họ Cao để dạy dỗ cho con cháu họ Cao tri thức về các lĩnh vực.


Dương cầm này chỉ là một trong những số đó mà thôi.


Kim Tuyết Mai đột nhiên cảm giác được Cao Phong bây giờ dường như biến thành một người khác vậy.


Dường như anh đang đắm chìm vào dương cầm này.


“Đinh…” Một tiếng đàn thanh thúy vang lên, đám người theo bản năng ngậm miệng lại.


Lúc Hạ Vy còn định lên tiếng chế giễu thì Moffitt lại lườm cô ta một cái khiến cô ta ngậm miệng lại ngay.


Trong cung thể thao yên lặng, Cao Phong không hề có bất kỳ sợ hãi nào, anh ngồi dưới ánh đèn, duỗi bàn tay của mình ra rồi nhảy múa trên phím đàn.


“Ting ting…”


Ngón tay nhảy lên, tiết tấu vang vọng.


“Là đoạn mở đầu của khúc Croatian Rhapsody của bậc thầy Maxime ư?”


“Đúng thế, chính là Croatian Rhapsody, khúc nhạc này có tiết tấu rất nhanh đúng không?”


“Đúng thế, rất nhanh, có chậm rãi có nhanh chóng, cả bản nhạc rất liên kết, nếu không có kinh nghiệm từ năm năm trở lên thì không thể nào đàn tấu hoàn chỉnh được.


Moffitt cũng khẽ nhíu mày, Cao Phong vừa đi lên đã chọn một bản nhạc có độ khó cao như thế, đây là đang chứng minh điều gì đó với anh ta ư?


Tất nhiên anh ta cũng biết đàn bản nhạc này nhưng lúc biểu diễn thì anh ta rất ít khi chọn bản nhạc có tiết tấu nhanh như thế này, bởi vì rất dễ dàng phạm phải sai lầm.


Cao Phong lại có tự tin như thế ư?


“Thằng hề lòe người.” Hạ Vy cười lạnh một tiếng.


Một giây sau, ngón tay của Cao Phong chậm rãi nâng lên rồi lại chậm rãi rơi xuống, từng nốt nhạc cũng theo đó mà vang lên.


Anh càng đàn thì cảm xúc của mọi người trong toàn trường càng biến đổi từ khinh thường sang kinh ngạc rồi lại tới kinh sợ.


Lúc ngón tay của Cao Phong không ngừng nhảy vọt, anh đàn tới mười mấy giây thì toàn trường đã im lặng như tờ.


Bên trong cung thể thao không có bất kỳ tiếng động nào khác trừ tiếng đàn của Cao Phong.


“Trời ạ!” Có người nhỏ giọng hét lên.


“Đừng nói chuyện, cẩn thận cảm nhận trước đã.’ Có người mới nói được nửa câu thì vội vàng ngậm miệng lại, sợ mình bỏ qua bất cứ một nốt nhạc nào.


Moffitt quay đầu nhìn chằm chằm Cao Phong với vẻ không thể nào tưởng tượng nổi, trong ánh mắt của anh ta tràn ngập sự phức tạp và cảm xúc khiếp sợ.


Hạ Vy, Kim Tuyết Mai và cả Ngô Minh An đều đang rất chấn động.


Bản nhạc này, tiết tấu này, tiếng đàn này.


Hoàn toàn thuộc về cấp bậc hàng đầu thế giới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK