Sự tự cao của bọn họ xuất hiện một cách tự nhiên, dường như việc bọn họ có thể cho Cao Phong tới nơi này đã là bố thí cho Cao Phong rồi.
Cao Phong đang đeo mặt nạ, con mắt bịt lại, anh bị hai tên chiến sĩ dắt xuống xe.
“Lâm Thừa Khải.” Cao Phong thản nhiên hô một câu.
“Làm sao thế?” Lâm Thừa Khải nghe vậy thì khẽ nhíu mày, xoay người lại hỏi.
Tuy đôi mắt của Cao Phong bị che lại nhưng anh vẫn đưa mặt về phía Lâm Thừa Khải.
Giờ phút này, Lâm Thừa Khải bỗng nhiên không kìm được sự run rẩy trong lòng.
Anh ta cảm thấy, tuy đôi mắt của Cao Phong bị chiếc mặt nạ đen che phủ rồi nhưng lại có thể nhìn thấu qua mặt nạ, đối diện với anh ta.
“Tôi hy vọng anh có thể nhớ kỹ tất cả mọi chuyện của hôm nay và những lời anh nói, nhớ kỹ từng câu từng chữ.”
Mặt Cao Phong hướng về phía Lâm Thừa Khải, giọng điệu vô cùng bình thản, nhưng nội dung câu nói ấy lại khiến mọi người xung quanh sững sờ.
“Anh muốn làm gì?” Lâm Thừa Khải trầm giọng hỏi.
Cao Phong không nói câu nào nữa, anh cất bước đi về phía trước.
Tuy có mặt nạ bịt mắt nhưng dường như Cao Phong không bị ảnh hưởng gì cả.
Đôi mắt có thể bị vật nào đó che đi, nhưng nếu trái tim bị che mất thì mới thực sự là mù.
“Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì?”
Lâm Thừa Khải tiến lên một bước, kéo cánh tay Cao Phong lại.
“Trời nắng làm chút việc tốt, trời mưa có dù xài.”
“Hy vọng Lâm Thừa Khải anh mãi mãi sẽ thấy trời nắng, không cần dầm mưa sương gió.”
Cao Phong chậm rãi dừng bước chân, lời nói ra thâm sâu cay độc.
“Anh!”
Lâm Thừa Khải nghe vậy thì đột ngột sững sờ.
Cao Phong đang uy hiếp anh ta?
“Hừ! Vậy tôi phải xem xem, anh có thể khiến tôi mắc mưa không!”
“Lục soát cơ thể anh ta trước, sau đó đưa vào phòng của ông Trần!”
Thái độ của Lâm Thừa Khải rất là khó chịu, anh ta hạ lệnh.
“Vâng!”
Vài tên chiến sĩ lên tiếng, bắt lấy Cao Phong, đi về phía phòng của ông Trần.
Suốt quãng đường Cao Phong không hề phản kháng gì mà tùy ý để người khác đưa tới một căn phòng.
Vì mắt đã bị bịt kín nên Cao Phong không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Anh chỉ có thể cảm giác được bên trong căn phòng này vô cùng yên tĩnh, hơn nữa còn có một mùi hương nhàn nhạt phảng phất khắp phòng. Loại mùi hương này thấm vào ruột gan, khiến người khác ngửi được, trong nháy mắt tâm trạng sẽ dịu đi rất nhiều, có đang tức giận đến đâu cũng từ từ bình tĩnh lại.
“Lạch cạch.” Một tiếng vang thanh thúy vang lên, còng tay trên tay Cao Phong được người khác mở ra.
Sau đó vài tên binh sĩ lùi dần về sau rồi rời đi, hơn nữa còn tiện tay đóng cửa phòng lại.
Cao Phong chậm rãi cử động cổ tay, cố gắng giảm bớt cảm giác đau đớn do chiếc còng tay vừa nãy mang lại.
“Có thể cởi tấm che mắt ra rồi.”
Một giọng nói già nua chậm rãi vang lên trong phòng, truyền tới lỗ tai của Cao Phong.
Trước đó Cao Phong và ông Trần cũng coi như đã mặt đối mặt đánh một trận rồi, cho nên không tính là xa lạ gì nữa. Vì vậy vừa nghe đã có thể nhận ra đây chính là giọng nói của ông Trần.
Cao Phong dừng một chút mới chậm rãi đưa tay lên tháo tấm vải đang bịt mắt mình ra.
Bịt mắt được lấy xuống trong nháy mắt, Cao Phong lập tức nhìn thẳng về phía trước. Quả nhiên, ông Trần lúc này đang ngồi thẳng lưng sau bàn làm việc, đối diện trực tiếp với Cao Phong.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ước chừng nhìn nhau gần một phút.
Tuy ông Trần năm nay đã gần chín mươi tuổi nhưng khí thế sục sôi quyết chiến đến cùng trên người ông ta vẫn không hề giảm đi dù chỉ một chút. Rốt cuộc người này ở trong quân ngũ đã quá nửa đời người, nam chinh bắc chiến cũng đã nhiều rồi.
Rất có thể do ông ta phục vụ trong quân ngũ thời gian dài nên độ tuổi nghỉ hưu còn lâu hơn cả so với Diệp Thiên Long hay thậm chí là cả ông cụ nhà họ Diệp.
Mà ông Trần lúc này giống như cố tình thể hiện toàn bộ khí thế của mình với Cao Phong. Sát khí đuổi cùng giết tận ập vào trước mặt, giống như mưa rền gió dữ mạnh bạo đập thẳng vào người Cao Phong.
Hai tay Cao Phong đặt sau lưng, thần sắc bình tĩnh cứ như vậy nhẹ nhàng đối mặt với ông ta.