“Đến lúc đó rồi nói vậy.”
“Cho dù muốn đi thì cũng đợi đến khi gặp được sư thầy Thanh Tâm rồi tính.”
“Đợi đến lúc ông ấy đến thì dì sẽ gọi điện thoại cho con. Lúc đó nếu dì thấy được thì sẽ đi cùng con.”
Trần Anh Thảo cười, vẫy tay nói.
“Cũng được!”
Cao Phong gật gật đầu, không khuyên bà ấy thêm nữa.
“Có điều, dì Trần, tiếp theo con phải đến một nơi làm việc…”
“Nếu dì không gọi cho con được thì chứng tỏ lúc đó con đã đi rồi, có thể không đến nơi này nữa.”
Cao Phong ngừng một lát, rồi vẫn nhắn nhủ câu nói này.
“Cái này…”
Trần Anh Thảo có chút do dự, dường như dự cảm được gì đó vậy.
Cao Phong quay đầu nhìn Trần Anh Thảo, sống mũi đột nhiên cay xè.
Cuộc gặp gỡ có duyên của hai mươi năm trước, bà ấy đối xử với Cao Phong như con của mình vậy.
Sau hai mươi năm gặp lại, bà ấy vẫn có thể một hơi gọi ra tên của Cao Phong.
Điều này làm cho Cao Phong cảm động đến tận đáy lòng.
Đồng thời, Cao Phong lại nhớ đến sao chiếu mệnh của mình.
Sao chiếu mệnh đó là Thiên Sát Cô Tinh, tất cả người thân xung quanh anh đều sẽ gặp tai họa.
Nói không chừng cũng chính vì bản thân anh, mà đem đến vận rủi cho Trần Anh Thảo, mới dẫn đến bà ấy mất con nhỉ…
Cao Phong nghĩ đến đây, trong lòng càng thấy khó chịu hơn.
“Bịch!”
Giây tiếp theo, Cao Phong trực tiếp quỳ xuống trước mặt Trần Anh Thảo.
“Nếu như dì không chê thì từ nay về sau, con…”
Cao Phong nói đến lại ngừng lại vài giây, sau đó mới nghiến răng, nói: “Lần sau con đến sẽ làm con trai của dì.”
“Phong, mau đứng dậy đi.”
Trần Anh Thảo xúc động vô cùng, vội vàng đỡ Cao Phong đứng dậy.
“Con trai! Con trai ngoan!”
“Chúng ta có thể gặp nhau, đó là duyên phận của chúng ta, không có gì mà ân tình hay không ân tình cả.”
“Năm đó, lần đầu nhìn thấy con dì đã cảm thấy con có trí thông minh, cảm thấy rất thân thiết, con giống như con trai ruột của dì vậy.”
“Nếu không thì dì cũng sẽ không nhận lời đâu, bởi vì trong thôn có rất nhiều người cười nhạo.”
Trần Anh Thảo đỡ Cao Phong dậy, đưa tay lên lau nước mắt cho Cao Phong, rồi cười nói.
“Vâng!”
“Thế con, đi trước đây.”
Cao Phong trầm tĩnh vài giây, không nói gì thêm nữa, vẫy tay tạm biệt với Trần Anh Thảo.
“Được! Chú ý an toàn.”
Trần Anh Thảo đứng chỗ cửa, đưa mắt tiễn hai người rời đi.
Dưới bóng đêm, bóng dáng cô đơn đứng chỗ cửa, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Cả đường đi Cao Phong không quay đầu lại, cả đời này của anh ghét nhất là xa cách.
“Lúc nãy, anh muốn gọi bà ấy một tiếng mẹ nhỉ?”
Hoa Hồng chắp hai tay sau lưng, hai tay đan vào nhau, khẽ hỏi Cao Phong.
“Nếu như tôi có thể quay về thì sẽ nhận dì ấy làm mẹ.”
Cao Phong khẽ thở dài một hơi, bây giờ anh thật sự không dám tùy tiện hứa hẹn nữa.
Nếu như gọi ra tiếng mẹ này, sẽ chỉ khiến cho Trần Anh Thảo càng để ý.
Mà càng để ý thì sẽ càng nhớ nhung.
Nếu như Cao Phong không quay về, rồi lại truyền tin anh chết ở Tây Vực.
Trần Anh Thảo phải đau lòng buồn bã biết bao?
Cho nên, bây giờ anh vẫn chưa thể nhận được.
“Tại sao anh lại tìm sư thầy Thanh Tâm?”