“Đúng rồi Trung tướng Long, có cần tôi liên lạc Cao Phong một chút để xem dạo gần đây cậu ta thế nào, sau đó giới thiệu cho cậu ta một vài cấp dưới trước đây ở dưới trướng ông không?” Trọng Dương Bình lại vội vàng hỏi.
Dù sao, nếu Diệp Thiên Long muốn thách đấu thì cũng có nghĩa là sẽ công bố thân phận của Kim Tuyết Mai cho tất cả mọi người.
Kim Tuyết Mai phải lập gia đình, đây là một chuyện trọng đại!
Diệp Thiên Long im lặng hai giây, sau đó phất tay từ chối.
Diệp Thiên Long là một Trung tướng, có thân phận cao quý. Nếu ông ta chỉ muốn gả con gái thôi mà phải đi thông báo lần lượt cho người bên ngoài, vậy cũng không khỏi quá mất thân phận.
“Hẹn thời gian với Cao Phong đi, sau đó thông báo sớm cho mọi người biết.”
“Người nào nên tới thì sẽ tới.” Diệp Thiên Long hơi phất tay nói.
“Rõ!” Trọng Dương Bình vội vàng đồng ý.
Trong lòng ông ta không khỏi bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
Trung tướng Thủ đô Diệp Thiên Long gả con gái, Cao Kình Thiên ở Thành phố Đà Nẵng cưới vợ…
Đm, đây đơn giản là hai kẻ mạnh liên kết với nhau, chắc chắn sẽ rung động khắp Việt Nam!
Đến lúc đó, chỉ sợ Cao Phong phải bày hàng ngàn mới đủ cho khách ngồi?
Lần này quả thật là sẽ làm rung động cả Việt Nam, cả các giới trong Việt Nam.
“Đúng rồi, bên phía ông cụ có xảy ra chuyện gì không?” Diệp Thiên Long hơi hồi thần, trầm giọng hỏi một câu.
Tuy bây giờ Cao Phong đã quản lý Thành phố Đà Nẵng, nhưng trong thời khắc mấu chốt thì không nên thả lỏng.
Lúc này ở dưới trướng Cao Phong còn có thế lực của Thủ đô Thành phố Hà Nội, Thành Phố Biển Đông, còn có phần lớn lực lượng ở Thành phố Đà Nẵng.
Trông thì đúng là đánh đâu thắng đó, nhưng còn không thể phớt lờ.
Bởi vì đó là chỉ khi những lực lượng này chân chính tập hợp lại một chỗ, hòa làm một thể hỗ trợ lẫn nhau.
Lại thêm Diệp Thiên Long ở Thủ đô hỗ trợ mạnh mẽ mới có thể không sợ bất kì ai có suy nghĩ khác.
Cho nên trước mắt Diệp Thiên Long phải chuẩn bị cẩn thận trước.
“Không có bất kì hành động gì, ông chủ vẫn luôn ở nhà cũ, võ giả ở bên cạnh ông ấy cũng không có hành động gì.”
“Nhưng hôm qua người của nhà họ Phạm, Tào Lập Tin có đến đây xin gặp một lần nhưng bị từ chối.” Trọng Dương Bình vội vàng báo cáo.
“Tào Lập Tin nhà họ Phạm? Là ai? Ông ta xin gặp ai?” Diệp Thiên Long nghe vậy thì sững sờ, sau đó hỏi ba câu liên tiếp.
“Tào Lập Tin là thư kí bên cạnh Phạm An Quốc gia chủ của nhà họ Phạm, ông ta muốn gặp ông cụ Diệp nhưng bị người ta cản ở bên ngoài nên đành trở về.”
“Không biết ông ta có ý định gì, hay là tôi đi hỏi thử?” Trọng Dương Bình thẳng thắn trả lời.
Diệp Thiên Long khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng vẩy điếu thuốc lá đang cầm trong tay.
“Nếu bây giờ mà nhà họ Phạm không ngốc thì sẽ không lén lút làm gì nữa.”
“Tôi đã cho Phạm An Quốc một cơ hội, nếu ông ta còn không biết quý trọng thì khi tôi đánh, ông ta phải chịu.”
“Cho nên không cần phải căng thẳng, hẳn là không có chuyện gì đâu.”
Diệp Thiên Long suy nghĩ một chút, không để cho Trọng Dương Bình quản lý chuyện này.
Bây giờ, ông cụ Diệp đã biết được chuyện của Kim Tuyết Mai.
Tuy Diệp Thiên Long không thông báo hoàn toàn đi nhưng chắc chắn ông cụ Diệp đã biết rõ ràng.
Dù sao Kim Tuyết Mai thật sự quá giống mẹ của cô, ông cụ Diệp cũng không ngốc, sao không nhận ra được?
Nếu bí mật lớn nhất của Diệp Thiên Long đã bị ông cụ Diệp biết thì ông ta còn ngại gì nữa?
“Quả thật, với năng lực bây giờ của Cao Phong thì hoàn toàn có thể xứng với cô chủ Tuyết Mai.”
“Cho nên cho dù là ông cụ thì e là cũng không thể tuỳ tiện ngăn cản.”
“Có đi khắp toàn bộ Việt Nam thì hẳn ông cụ cũng không tìm được đứa cháu rể nào mạnh mẽ như thế đâu nhỉ?” Trọng Dương Bình nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Đó là chuyện đương nhiên.” Diệp Thiên Long cũng hài lòng cười một tiếng.
Chờ sau khi Kim Tuyết Mai được Cao Phong cưới vào nhà họ Cao, chung sống hạnh phúc rồi, Diệp Thiên Long sẽ có thể dồn hết trọng tâm vào chuyện tìm kiếm mẹ của Kim Tuyết Mai.
Càng nghĩ, trong lòng càng không thể chờ đợi nổi.
Chương 2957
“Dương Bình, ông thấy tôi đi tham gia hôn lễ của con có cần cạo râu không? Nếu để râu ria xồm xoàm cũng có chút không đàng hoàng nhỉ.”
“Nhưng tôi để lâu lắm mới mọc ra được chừng này, đến lúc đó nếu cháu trai hoặc cháu gái tôi không có râu để túm thì làm sao bây giờ?”
Diệp Thiên Long vừa nắm lấy chòm râu ngắn trên cằm mình vừa tự nhủ.
Trọng Dương Bình nhịn cười, không nói câu nào.
Diệp Thiên Long im lặng mấy giây, sau đó lại nói: “Ông nhớ phải chuẩn bị máy băng trực thăng kĩ càng đấy, tôi phải lái máy bay trực thăng sang đó.”
“Lần trước qua đó đã gặp Tuyết Mai với thân phận là chiến hữu của Cao Phong.”
“Vậy thì lần này tôi làm cho tất cả mọi người đều biết rõ, Tuyết Mai chính là con gái ruột của Diệp Thiên Long tôi.”
Lúc này, ở nhà cũ nhà họ Diệp.
Ông cụ Diệp ngồi trước một cái bàn tròn nhỏ, ngồi thưởng thức trà một mình.
Mà Tào Lập Tin nhà họ Phạm đứng ở chỗ cách ông hơn hai mét, hơi cúi đầu.
Ở chỗ này của ông cụ Diệp, chắc chắn ông ta không có tư cách ngồi xuống.
Dám đến tìm ông cụ Diệp đã là ăn gan hùm gan báo rồi.
Hôm qua ông ta tới nhà xin gặp bị từ chối, hôm nay phải sử dụng không ít quan hệ mới có tư cách đứng ở chỗ này.
“Ông nói với tôi chuyện này để làm gì?”
“Cao Phong là một người tài giỏi có tiếng ở Thủ đô, đương nhiên bên trên sẽ muốn dùng hết sức giúp đỡ cậu ta.”
“Cho nên, Thiên Long giúp đỡ cậu ta cũng là điều đương nhiên.” Ông cụ Diệp từ tốn nói.
Khi nãy Tào Lập Tin kể lại toàn bộ khoảng thời gian Thủ đô rung chuyển trước kia cho ông cụ Diệp nghe.
Bao gồm cả chuyện Diệp Thiên Long hết sức ủng hộ Cao Phong, uy hiếp nhà họ Phạm phải cúi đầu trước Cao Phong.
Giao khu thương mại Kiên Thành cho Cao Phong, tìm Trương Chấn bắt ông ta giao người ra, thậm chí còn uy hiếp nhà họ Phạm phải cúi đầu…
Ông ta kể lại tất cả những chuyện cần thiết cho ông cụ Diệp, không sót một chữ.
Đúng là có rất nhiều chuyện mà ông cụ Diệp không biết.
Nhưng cho dù bây giờ ông ta đã biết rồi thì cũng không có cảm giác gì.
Chuyện đã xong, kết quả cũng đã có, ông ta cũng lười hỏi thêm.
Chỉ là, ông cụ Diệp hơi nghi ngờ chút, Tào Lập Tin phí hết công sức để đi tìm ông ta, tại sao lại muốn nói với ông ta những chuyện như vậy?
Mục đích của ông ta là gì?
“Diệp ông cụ, chẳng qua là Lập Tin cảm thấy…”
“Có thể những tin tức này sẽ có ích với ông cho nên mới đến đây báo cáo.” Sắc mặt của Tào Lập Tin trở nên căng thẳng, vội vàng chắp tay nói.
“Có ích đối với tôi? Đây là ý của nhà họ Phạm à?” Ông cụ Diệp hơi híp mắt lại.
“Không phải, muốn nói cho ông cụ Diệp là ý kiến riêng của tôi.” Tào Lập Tin lập tức trả lời.
“Tại sao ông lại muốn làm như thế?” ông cụ Diệp hơi híp mắt lại.
Tào Lập Tin hơi sợ. Đương nhiên ông ta sẽ không nói là vì khi trước mình bị Cao Phong tát mấy cái trước mặt mọi người cho nên luôn hận anh trong lòng, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn mượn dao giết người.
Thà đắc tội quân tử, không đắc tội tiểu nhân.
Không hề nghi ngờ, Tào Lập Tin là kẻ tiểu nhân có lòng dạ nhỏ mọn, có thù tất báo.
“Thưa ông cụ Diệp, chẳng qua là vì Lập Tin cảm thấy Cao Phong còn trẻ tuổi nên nên hơi nóng nảy kiêu ngạo, khó mà làm nên chuyện lớn, càng không đáng để nhà họ Diệp dùng hết tài nguyên để bồi dưỡng cậu ta.”
“Mặt khác, Lập Tin còn đoán rằng quan hệ giữa Trung tướng Long và Cao Phong quan hệ có thể nói là không hề tầm thường, nói không chừng là còn rất sâu…”
“Nếu không, Trung tướng Long tuyệt đối sẽ không tận tâm tận sức giúp cậu ta như thế.” Giọng điệu của Tào Lập Tin vô cùng chắc chắn.
Nhưng ông ta không phát hiện lúc này lông mày của ông cụ Diệp đã chậm rãi cau lại.
“Nếu đó là ý của Thiên Long thì tôi sẽ không nhúng tay.”
“Nhưng ông nói với tôi những chuyện này là có ý gì đặc biệt à?”
“Mối quan hệ giữa Cao Phong và Thiên Long không tầm thường thì làm sao?” Trong giọng nói của ông cụ Diệp rõ ràng đã có vẻ hơi không kiên nhẫn.
“Lập Tin cũng đã từng nghe qua chuyện nhà của ông cụ Diệp năm đó…”
Chương 2958
Nghe đến đó, ông cụ Diệp không nhịn được mà lạnh mặt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tào Lập Tin.
Dù Tào Lập Tin không ngẩng đầu vẫn có thể cảm nhận được sát khí mạnh mẽ đó, cho nên vội vàng ngậm miệng lại.
Sau một lát, ông cụ Diệp nâng ly trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, nói: “Nói tiếp.”
“Khụ… Thưa ông cụ Diệp, tôi biết ông cùng Trung tướng Long không hợp nhau bởi vì chuyện của hai mươi năm trước kia, cho nên…”
Tim Tào Lập Tin đập thình thịch, vắt hết óc nghĩ suy nghĩ nhưng vẫn không nghĩ ra cớ gì.
“Cho nên ông muốn lợi dụng tôi để đối phó Cao Phong?”
“Sau đó báo thù ông bị Cao Phong tát ở trước mặt mọi người?”
Ông cụ Diệp nhắm mắt lại, sâu trong mắt hiện lên vẻ trêu tức.
Trong lòng Tào Lập Tin chấn động, ông ta vội vàng cúi đầu, cơ thể không ngừng run rẩy.
Lúc này ông ta cảm thấy mình đã hoàn toàn bị ông cụ Diệp nhìn thấu từ thân thể cho tới linh hồn, không thể giấu nổi nửa điều bí mật.
Rõ ràng ông ta muốn mở miệng nói gì đó nhưng trong cổ họng cứ như bị nghẹn một cục bông, không nói nổi một chữ.
“Có một vài việc tôi tự mình xử lý được, không dám phiền ông hao tâm tổn trí.”
“Nhưng có vài câu nếu ông nói nhiều thì sẽ dễ gây họa cho mình.”
“Tôi không giết ông, quay về đi.” Ông cụ Diệp từ tốn nói.
“Vâng vâng vâng, ông cụ Diệp, tôi sai rồi, tôi sai rồi…”
Tào Lập Tin như được đại xá, lau trán một cái rồi vội vàng rời khỏi nơi đó.
Bước chân ông ta càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng thì dường như đã giống như là đang chạy.
Cứ như là ông ta sợ ông cụ Diệp đổi ý, giữ ông ta ở lại nhà họ Diệp.
“Ông cụ, tất cả những người biết chuyện đó đều cho rằng chuyện năm đó là do ông làm.”
Võ giả trung niên bên người ông cụ Diệp tiến lên một bước trầm giọng nói.
“Đúng vậy…” Ông cụ Diệp không hề thay đổi sắc mặt, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Thưa cụ, ông không nên bị người ta hiểu lầm như vậy.”
“Thậm chí ngay cả Trung tướng Long cũng cảm thấy ông không có tình người, ý chí sắt đá.”
“Nhưng ông ấy không biết thật ra ông cũng là vì bất đắc dĩ.” Võ giả trung niên hiếm khi nói nhiều như vậy.
Ông cụ Diệp hơi ngửa đầu nhìn lên bầu trời ở phía trên.
Trông thì xanh thẳm vô cùng.
Nhưng trên thực tế, hình như trên bầu trời xanh thẳm ấy còn đang đeo một lớp mặt nạ mỏng dính không dễ nhận ra.
Tựa như là một người thần bí che tạm tấm mặt nạ mỏng để không bị lộ thân phận.
“Hiểu lầm… Thì cứ hiểu lầm đi, với sự điên cuồng của Thiên Long với chuyện đó, nếu nó biết chân tướng…”
“Thủ đô này hẳn sẽ lại phải đổ rất nhiều máu tanh.”
“Cho nên, đương nhiên phải giấu chuyện này, mang vào trong quan tài của chúng ta.”
Ông cụ Diệp nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt ông cũng vô cùng phức tạp.
“Nhưng ông không làm gì, người khác cũng sẽ không sao?”
“Trung tướng Long không làm cho Thủ đô ngập trong biển máu, Cao Phong cũng sẽ không sao?” Võ giả trung niên hỏi lại lần nữa.
Ông cụ Diệp nghe thấy thế thì nhất thời lâm vào im lặng.
Lúc này, trong lòng của ông ta đang rất loạn.
Đã nhiều năm rồi ông ta chưa từng rối loạn như vậy.
Nhưng con người sống một đời, có một vài việc không làm thì không được.
“Đến đâu thì hay đến đó đi.”
“Có đôi khi, thản nhiên đối mặt cũng là một thái độ đáng quý.”
“Chỉ hi vọng, chuyện sẽ không đến mức xấu nhất.”
Ông cụ Diệp nhẹ nhàng thở dài, sau đó cất ly trà, trở về phòng nghỉ ngơi.
Ân oán, ân oán.
Có một vài ân oán sẽ không dần dần biến mất theo thời gian trôi mà lại càng lên men thêm.
Một khi đốt lên một dây dẫn nổ nào đó thì sẽ nổ tung ngay lập tức.
Chương 2959
Ngay cả ông cụ Diệp cũng không rõ thế cục tương lai của Thủ đô.
Nhưng cũng nên giải quyết chuyện này rồi.
Nếu không nó sẽ cứ ở đó mãi.
Thành phố Đà Nẵng, đảo trung tâm của nhà họ Cao.
Long Tuấn Hạo dẫn đầu vô số người tăng tốc độ sửa chữa, đến giữa trưa đã sửa được bảy tám phần đảo trung tâm.
Lấp đầy các hố, lát đá xanh trên các con đường nhỏ, những phòng ốc bị hỏng cũng được tu sửa lại một lần.
Ngay cả phố hoa nhỏ do Cao Tử Hàn chăm sóc tỉ mỉ nhiều năm cũng được khôi phục hoàn hảo không còn hư tổn gì.
Ngày mai chính là ngày Cao Phong chính thức kế nhiệm chức gia chủ nhà họ Cao.
Cho nên bọn Long Tuấn Hạo chỉ có ngày hôm nay để tu sửa đảo trung tâm.
Mặc dù Đông đảo của nhà họ Cao mới bị tổn hại nghiêm trọng nhất, nhưng vẫn phải tăng cường tu sửa đảo trung tâm.
Bởi vì ngày mai nghi thức kế nhiệm chức chủ nhà sẽ được cử hành ở đảo trung tâm.
Đã tu sửa cả đêm hôm qua, cộng thêm sáng nay đẩy nhanh tốc độ nên rốt cuộc cũng tu sửa xong vào lúc khoảng một giờ chiều.
Sau khi sửa sang lại xong, đảo trung tâm nhà họ Cao nhìn rực rỡ hẳn lên, dáng vẻ khác biệt rõ ràng so với lúc mới vừa chiến tranh xong.
Con đường vuông vức, bàn đá xanh xếp ngay ngắn để làm nền, phòng ốc cao cao san sát nhau.
Tóm lại, tất cả mọi thứ đã khôi phục lại dáng vẻ trước đó, thậm chí còn đẹp hơn so với trước kia.
Chí ít, dưới ánh mắt của Cao Phong thì đã anh tương đối hài lòng.
“Được rồi! Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một giờ đi.”
“Bộ phận hậu cần đưa nước lên cho anh em đi, đội trưởng đội hậu cần Trạch đầu to đâu rồi?” Long Tuấn Hạo cởi nón bảo vệ ra, kêu lên về phía xa.
“Hạo đầu trọc, nếu anh lại dám huênh hoang với tôi thì hôm nay anh không có nước đâu.” Liễu Tông Trạch nghiến răng nghiến lợi, bảo người đến đưa nước.
“Ha ha! Đầu anh không nhỏ thật mà.”
Long Tuấn Hạo cười ha ha một tiếng, kẹp nón bảo vệ dưới cánh tay rồi đưa tay đoạt lấy một bình nước khoáng, đi về phía Cao Phong.
“Lại đây uống nước.”
Long Tuấn Hạo giám sát xong, lúc này Liễu Tông Trạch đổi ca.
“Hỏi bộ phận hậu cần một chút thử xem khi nào họ sẽ đưa đến mấy cái dây đỏ mà tôi cần.”
“Lát nữa để chúng tôi thay ca, chúng tôi sẽ treo hết mấy dải ruy băng lên trước khi trời tối.”
“Với lại Tông Trạch này, anh cầm danh sách này đi cho ông Quân nhìn một chút, xem trong nghi thức kế nhiệm chức chủ nhà còn cần gì nữa không để cho người mang tới.”
Liễu Tông Trạch vừa sắp xếp cho đám người nghỉ ngơi vừa cầm mấy tờ giấy A4 trong tay, la lối om sòm.
Dù sao hiện tại Cao Phong đã như là chủ của Thành phố Đà Nẵng bên kia.
Đảo trung tâm của nhà họ Cao muốn gì thì chỉ cần gọi một cú điện thoại, bọn họ phải nhanh chóng đưa tới.
Không muốn ư, có ngu đâu mà không muốn.
Cao Phong nhìn Liễu Tông Trạch bận rộn, cũng hơi xúc động.
Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch là hai người có tính cách hoàn toàn khác biệt.
Liễu Tông Trạch thích đứng sau lo việc hậu cần hoặc bày mưu tính kế.
Mà Long Tuấn Hạo không thích phải suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần Cao Phong nói đánh, anh ta dẫn người đi đánh là xong.
“Anh Phong, anh thấy thế nào, có hài lòng không?” Long Tuấn Hạo vừa cười vừa nói.
“Không tệ, vất vả rồi.” Cao Phong gật nhẹ đầu.
“Đúng rồi Anh Phong, binh sĩ Phong Hạo đã nghỉ gần ba mươi nghìn người, dù sao Tam Giác Vàng bên kia cũng là đầu não hang ổ của khối tập đoàn Phong Hạo, không thể không trở về xem thử.”
“Lần này tới, chúng tôi mang đến một số lượng lớn vũ khí hạng nặng, cho nên số lượng vũ khí nóng hơi ít. Tam Giác Vàng bên kia muốn bổ sung cũng cần thời gian.”
“Cho nên tôi đã để cho bọn họ đi về trước, có chuyện gì thì sẽ trở lại ngay.” Long Tuấn Hạo báo cáo lại tình huống hiện tại cho Cao Phong nghe.
“Cũng được, hiện tại Việt Nam đã không còn chiến tranh gì nữa, quay về cũng tốt.”
Cao Phong gật nhẹ đầu, không để ý lắm.
Chương 2960
Mặc dù những binh sĩ Phong Hạo còn lại chưa đến hai mươi nghìn người, nhưng cũng đủ để có thể bổ sung vào lực lượng phòng ngự bờ biển nhà họ Cao.
Nhờ có thuận lợi về địa thế ở hải vực nhà họ Cao, dù đối thủ có ba mươi hay năm mươi nghìn người, Cao Phong cũng sẽ không sợ sệt.
Quan trọng nhất là Cao Phong vẫn không tin thông gia Diệp Thiên Long sẽ trơ mắt nhìn người khác tiến tới đánh anh.
Cho nên lúc này Cao Phong không nhịn được mà cảm thấy thoải mái.
Rốt cuộc cũng đã đến thời điểm thả lỏng.
Cái chậu nhỏ mà anh mang về từ ngôi chùa vô danh nọ cũng đã phát huy được tác dụng.
Cao Phong hít một hơi thật sâu, cảm thấy cả cơ thể từ trên xuống dưới trở nên nhẹ nhõm.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Mãi đến khi mặt trời đã lặn ở phía tây, sắc trời dần dần tối lại.
Công việc của bọn Liễu Tông Trạch cũng sắp kết thúc.
Lúc này, từ giữa đảo nhìn xuống là một cảnh tượng rất rộn rã vui mừng.
Những tấm vải đỏ chót treo thật cao, ở giữa còn có hoa hồng lớn để trang trí, thật sự là một bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Từ hai bên con đường đá xanh kéo dài từ trung tâm đỏ, những con đường màu đỏ kéo dài vài trăm mét hoặc thậm chí là gần ngàn mét, kéo dài đến tận phía bên trong của đảo trung tâm.
Mà ở cuối con đường đỏ dài nhất là một cái đài cao, cao ít nhất cũng phải năm mét trở lên.
Trên đảo trung tâm cũng treo đầy hoa hồng, thậm chí Long Tuấn Hạo còn tiện tay dán lên những chữ Hỷ.
Anh ta nói chờ Cao Phong tổ chức xong nghi thức kế nhiệm chức chủ nhà thì có thể cưới Kim Tuyết Mai luôn, gọi là song hỷ lâm môn.
Cao Phong cũng không quan tâm, mặc kệ cho bọn họ đùa giỡn.
Sáu giờ chạng vạng tối, Cao Phong ăn xong cơm tối, liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Anh hàn huyên một hồi lâu với Kim Tuyết Mai theo thường lệ rồi chuẩn bị nằm ngủ.
Dù sao ngày mai cũng là một ngày vô cùng quan trọng.
Có lẽ Cao Phong không quan tâm lắm nhưng đối với nhà họ Cao hay đối với mỗi người nhà họ Cao mà nói thì đều vô cùng quan trọng.
Cho nên, Cao Phong sẽ không lười biếng nửa phần.
Ngay vào lúc Cao Phong chuẩn bị nghỉ ngơi, cửa phòng cũng bị ai đó gõ vang.
Tiếng gõ rất nhỏ, ở giữa hơi ngừng lại, giống như là có chút do dự.
“Cậu Phong?”
Không đợi Cao Phong hỏi thăm, bên ngoài đã truyền tới giọng nói nhỏ của ông Quân.
“Ông Quân? Mau vào đi.”
Cao Phong bèn đứng dậy đi đến mở cửa ra để Lâm Vạn Quân đi vào.
“Ông Quân, sao ông vẫn chưa ngủ, không phải bác sĩ bảo ông phải nghỉ ngơi nhiều à?”
Cao Phong khẽ nhíu mày, trách Lâm Vạn Quân một câu.
“Cậu Phong, tôi không sao, chuẩn bị sao rồi?”
Lâm Vạn Quân phất tay áo, sau đó ngồi xuống ghế nói.
“Cũng không chuẩn bị gì, chỉ là đi một đoạn rồi tuyên bố địa vị của nhà họ Cao tại Thành phố Đà Nẵng thôi mà.”
Cao Phong nói đến đây thì hơi dừng lại một chút, nói: “Tôi cũng không biết làm như thế là đúng hay sai.”
“Dù sao lúc trước ông nội của tôi cũng chưa từng muốn bá chủ của Thành phố Đà Nẵng.”
Lâm Vạn Quân dừng một chút, sau đó nhẹ giọng nói: “Cậu Phong, tôi phải nói với cậu hai câu này…”
“Dù là chuyện trước mắt, hay là những chuyện sau này.”
“Cậu đã làm rồi thì đừng hối hận, nếu không thì cũng sẽ chỉ tăng thêm phiền não cho chính mình.”
“Chúng ta phải luôn đi về phía trước.” Lâm Vạn Quân nói rất chân thành.
Cao Phong cảm thấy hình như giọng điệu của Lâm Vạn Quân hơi kì lạ.
“Hay là không đi nữa, bây giờ đã rất tốt rồi.”
“Sau này tôi muốn ở lại đây luôn, cùng chung sống với Tuyết Mai.”
“Đến lúc đó, ông giúp tôi quản lý gia tộc, tôi muốn buông tay làm một người rảnh rỗi.”
Cao Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, nói giọng nhẹ nhõm.
Nếu là bình thường, Lâm Vạn Quân nghe nói như thế thì chắc chắn sẽ gật đầu nói không có chuyện gì.
Nhưng hôm nay Lâm Vạn Quân lại hơi dừng lại một chút, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu.
Hầu kết ông ta trượt lên trượt xuống mấy cái, giống như là có chuyện gì đó muốn nói rồi lại thôi.
“Ông Quân, ông có chuyện gì à?” Cao Phong hỏi.