Giờ phút này, nội tâm Nam Phương Minh Nguyệt tựa hồ như bình ngũ vị bị đánh đổ, đó là trăm mối cảm xúc ngổn ngang ngũ vị tạp trần.
Song bây giờ cũng chẳng có ai đi chú ý biểu hiện của Nam Phương Minh Nguyệt.
Toàn bộ mấy ngàn người, kể cả Mộ Dung Hạo, đều có chút kinh ngạc nhìn Cao Phong.
Ai cũng không thể ngờ, Cao Phong dưới mặt nạ, mới là hình dáng đích thực của anh! Hoàng Phủ Thiên Hồng cũng trừng to mắt, có một loại cảm giác trở tay không kịp.
Đây là làm sao thế? Nhưng trong số những người này đều là dòng họ võ thuật ở ẩn không lộ diện, rất ít khi trao đổi cùng ngoại giới, chớ nói chỉ là đi tìm hiểu thế cục bên ngoài của thị trấn Biển Đông.
Cho nên, giữa tất cả mấy ngàn người, chỉ có Nam Phương Minh Nguyệt biết rõ thân phận chân chính của Cao Phong, những người khác đều đang mang vẻ mặt mờ mịt.
Nhưng Nam Phương Minh Nguyệt có ngốc thế nào thì cũng sẽ không nói ra thân phận Cao Phong ở thời điểm này.
Cao Phong đã làm như vậy, khẳng định có tính toán của mình, cho nên cô ta sẽ không đi vạch trần anh.
Mộ Dung Hạo nhìn Cao Phong thật sâu, rồi bỗng nhiên cười lạnh nói một tiếng: “Quả nhiên là Việt Nam có đủ loại rác rưởi mà, tới tham gia một Hội thi võ thuật,vậy mà còn cân vật che chắn khuôn mặt, rốt cuộc anh không có mặt mũi gặp người khác đến cỡ nào chứ?”
“Nói cho tôi biết, anh đến cùng là ai?”
Mộ Dung Hạo chất vấn.
Những người khác cũng phóng ánh mắt nhìn về phía Cao Phong.
Trong nội tâm bọn họ cũng đều tò mò không biết Cao Phong rốt cuộc là ai, vì sao anh lại muốn làm như vậy! Đối mặt với ánh mắt nghi vấn của toàn trường, lòng Cao Phong có chút thấp thỏm không yên, nhưng trên mặt vẫn y nguyên không hề thay đổi.
Nhìn biểu hiện của mọi người chung quanh, ngoại trừ Nam Phương Minh Nguyệt, hẳn là không có ai nhận ra mình.
Nhưng kỳ thật thì cho dù họ nhận ra được, Cao Phong lúc này cũng sẽ không quá e ngại.
Bây giờ mọi người đang ở bán đảo Biển Đông, hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới, tin tức càng không bị truyên ra ngoài.
Thế nên dẫu có bại lộ, kỳ thật cũng chẳng có liên hệ lớn.
Chờ tới sau khi anh ra ngoài rồi trực tiếp trở về thủ đô Hà Nội, chuyện phơi bày thân phận chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Đôi mắt Cao Phong nhìn thẳng Mộ Dung Hạo, giọng điệu rất nghiêm túc, anh mở miệng đáp: “Bất luận tôi là ai, họ tên là gì, khuôn mặt có được che chắn hay không, thì tôi đều là người Việt Nam”
“Bất cứ lúc nào ở đâu, tôi chính là người Việt Nam, đây là sự thật mà bất cứ ai cũng không có cách nào sửa đổi.”
Những lời này của Cao Phong, không chỉ là đang nói với Mộ Dung Hạo, hơn nữa còn là đang nói với toàn bộ mọi người.
Một lời thốt ra, rất nhiêu người đều lập tức trở nên ngẩn ngơ.
Sau đó, tất cả lại cùng gật đầu không ngừng, trong nội tâm càng thêm sáng tỏ thông suốt! “Đúng vậy, vô luận Cao Vũ đến cùng có thân phận gì, thì trước hết, anh ta là một người Việt Nam, là đồng bào của chúng ta!”
“Ít nhất, cũng không phải người Mộ Dung Hạo có thể so sánh đâu.”
Hoàng Phủ Thiên Hồng khẽ gật đầu, giọng điệu rất nghiêm túc bảo.
Nghe được Hoàng Phủ Thiên Hồng nói như vậy, gia chủ họ Hướng và gia chủ họ Chương đều âm thầm gật đầu, những lời nói ấy cực kỳ có đạo lý.
Mặc kệ thân phận chân chính của Cao Phong rốt cuộc là gì, đây đều là chuyện của người Việt Nam mình với nhau, không có quan hệ với người ngoại quốc Mộ Dung Hạo này.
Giờ này khắc này, điều bọn họ phải làm nhất chính là, cùng nhau đoàn kết, họng súng nhất trí đối ngoại.
“Mộ Dung Hạo, không cần cậu ở chỗ này châm ngời ly gián, Cao Phong mang thân phận gì, cũng không cần phải giải thích cho cậu.”
Bấy giờ Hoàng Phủ Thiên Hồng đã tiến lên một bước, giọng điệu bất thiện nhìn Mộ Dung Hạo.
“Đúng vậy! Ít nhất chúng tôi đều rõ ràng một điều, Cao Vũ là người Việt Nam chúng tôi.”
“Mộ Dung Hạo cậu muốn châm ngòi ly gián, không có khả năng đâu, chúng tôi ủng hộ Cao Vũ!”
“Ủng hộ Cao Vũ, đánh chết cầu Đông Doanh đi!”
Trong nháy mất, toàn bộ mọi người cũng phản ứng, đều cùng chung mối thù mà hô hào.
Giờ phút này, trên dưới một lòng, mọi người đông tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng.
Mộ Dung Hạo có chút bất ngờ nhìn họ, anh ta không hề nghĩ tới người Việt Nam sẽ đoàn kết như vậy.
Nhưng điều này đối với anh ta mà nói, chẳng có nửa điểm ảnh hưởng.