Lúc này, trong đầu Cao Phong vô cùng rối rắm.
Vừa suy nghĩ lo âu về tình cảnh của mình sau đó, vừa nghi ngờ với hành động đến cứu mình của Trọng Dương Bình ngày hôm nay.
Anh biết rõ, mình và Trọng Dương Bình chẳng có mấy khi chạm mặt.
Từ đầu đến cuối chỉ có thể chạm mặt hai lần mà thôi.
Một lần là ở tiệc mừng thọ của ông cụ Nguyên, một lần khác là hai người tự động hẹn gặp nhau.
Sau đó Cao Phong gọi điện thoại cho Trọng Dương Bình, còn bị ông ta mắng cho một trận.
Tại sao hôm nay, ông ta lại có thể đến ngăn cản chứ?
Ông ta cũng nói là có chuyện cần Cao Phong hỗ trợ điều tra, rốt cuộc đó là chuyện gì?
Cao Phong luôn cảm thấy là Trọng Dương Bình này cố ý tới cứu mình. Nhưng mà anh không nghĩ ra được tại sao Trọng Dương Bình phải làm như vậy.
Đến nỗi là nhà họ Diệp ở Thủ đô, anh lại càng không dám nghĩ đến.
Những chuyện như thế này quả thực là không hề thực tế.
“Đến nơi rồi, xuống xe đi.” Bỗng nhiên chiếc xe dừng lại, người đàn ông vóc dáng cao to ở bên cạnh nói một câu, cắt đứt mạch suy nghĩ của Cao Phong.
“Rào!”
Xe vẫn chưa dừng lại hẳn, cửa xe đã bị người nào đó kéo ra, sau đó người đàn ông cao to đẩy Cao Phong xuống xe.
“Cố mà hưởng thụ tốt đêm nay đi.”
Cao Phong bị đẩy xuống đất, có chút mơ hồ.
Còn những chiếc xe kia thì bíp còi một cái rồi nghênh ngang rời đi, trực tiếp vứt Cao Phong lại ở đây.
“Đây là tình huống gì vậy?”
Lúc này, Cao Phong một thân một mình giữa một vùng hoang vắng. Trời hoàng hôn dần buông xuống, ánh đèn xung quanh đây dần mờ đi.
Vốn dĩ anh còn cho rằng mình sẽ bị đưa đến trụ sở có liên quan rồi bị tra hỏi. Nhưng mà bây giờ xem ra, mọi nguyện càng ngày càng không rõ đầu đuôi hơn.
Trên tay Cao Phong vẫn còn đeo còng tay lạnh như băng, anh đứng ở ven đường lẳng lặng suy nghĩ.
Phạm An Quốc còn phải bày trò quỷ kế gì nữa đây?
Nhưng Cao Phong không tin là mình bị thả xuống ở đây.
“Ù ù!”
Bỗng nhiên, từ phía xa xa truyền tới một tràng tiếng động cơ nổ.
Ánh mắt Cao Phong đông cứng lại, theo bản năng liền xoay người chạy đi.
“Kít kít.”
Tiếng xe phanh gấp, dừng lại trước mặt Cao Phong, ngăn không cho Cao Phong chạy về phía trước con đường.
Ngay sau đó, phía sau cũng xuất hiện một chiếc xe, trực tiếp chặn lại đường lui của Cao Phong.
“Thằng nhóc, cậu vẫn khỏe chứ?”
Cửa kính xe kéo xuống, người lái xe để lộ ra một chiếc răng bọc vàng, nhìn Cao Phong cười âm u.
“Người của Phạm An Quốc sao? Mấy người không phải là người của quân đội.”
Cao Phong nhìn mấy người trên xe, lạnh lùng hỏi.
“Ha ha, cứ coi như là thành viên bên ngoài giúp đỡ đi, không có chức vụ nhưng mà cũng có chút quyền lợi.”
“Ví dụ như dạy dỗ anh một chút.” Người thanh niên lái xe cười ha hả.
Sau lưng là mấy thanh niên cao lớn, bọn họ cũng cười hi hi.
Trong lòng Cao Phong lại xao động, cuối cùng mới bình tĩnh lại được.
Nếu như là người trong quân đội thì anh chẳng việc gì phải sợ cả.
Dù sao thì những người kia vẫn là nhân viên chính quy, trong lúc làm việc thì vẫn phải chú ý chút.
Nhưng mà những người bên ngoài này liệu không phải là một đám lưu manh đấy chứ?
Rơi vào tay những kẻ này thì mình có thể có kết cục tốt được hay không đây?
“Kéo lên!”
Người thanh niên lái xe cười ha hả, hất cằm lên nói.
Từ trong xe lập tức đi xuống ba bốn người cao to vạm vỡ đưa tay ra nhấc cổ Cao Phong lên.
Ánh mắt Cao Phong khẽ run lên, sau đó lùi lại một bước rồi đá thẳng vào tên cao to vạm vỡ kia.