“Lấy tên của cậu Phong ra đọ.”
Richard nhếch miệng nở nụ cười ẩn ý nói.
“Có ý gì?”
Moore ngẩn người, vẫn chưa hiểu câu nói của Richard.
“Cứ xem đi.”
Richard vẫy vẫy tay, không giải thích gì nhiều.
Lúc này, lai lịch của Morgan cùng Richard đều đã hoàn toàn lộ diện.
Tiếp theo mới là bàn đàm phán thực sự của Cao Phong với Morgan.
“Cao Phong, bây giờ, cậu có thể nhận rõ thân phận của mình chưa?”
“Ở Hoa Kỳ, trên đất thành phố này, tôi cho cậu đứng, cậu mới được phép đứng.”
“Tôi bảo cậu quỳ xuống, cậu buộc phải quỳ xuống! Đã hiểu chưa?”
Morgan chậm rãi tiến lên một bước, nhả một ngụm khói thuốc vào mặt Cao Phong.
Mùi khói xì gà nồng nặc, lập tức phả vào mặt Cao Phong.
“Cho nên, trước khi chúng ta nói chuyện, có phải cậu nên quỳ xuống, hưởng thụ một chút cảm giác tôn kính tôi không?”
“Đến nào bạn của tôi, tôi đã chuẩn bị để đón tiếp cái quỳ của cậu rồi.”
Morgan cười khà khà, thân hình khẽ nhướn về trước nhìn Cao Phong.
Cao Phong hơi nheo mắt.
“Ông biết gì không, Kell cũng đã từng phun khói thuốc vào tôi.”
“Bây giờ ông ta bị đánh gãy một chân, cắt đứt ba ngón tay.”
“Wilson cũng đã từng làm nhục tôi, cho nên vừa rồi tôi mới cho ông ta mấy chục cái bạt tai, để ông ta quỳ xuống trước mặt tôi.”
“Gorden, người bảo tôi quỳ xuống trước mặt anh ta, bây giờ trên hai chân của anh ta có ba mươi bảy lỗ đạn.”
Trong lúc Cao Phong nói, sắc mặt Morgan dần dần thay đổi.
“Bây giờ, hãy nói cho tôi biết, ông chuẩn bị bảo tôi dùng tư thế nào quỳ xuống?”
Câu cuối cùng của Cao Phong nói ra, cả phòng làm việc chìm vào sự im lặng chết chóc.
Không cần biết là Morgan, hay là Richard.
Bất luận là Katai hay là Rickel đàng ngồi, bao gồm cả gần trăm công nhân viên chức ở ngoài cửa, đều trợn to đôi mắt kinh ngạc.
Người thanh niên này, có chút không tầm thường!
Nếu lời của anh ta nói là sự thật, vậy thủ đoạn của anh ta không tránh khỏi rất tàn nhẫn nhỉ?
Morgan cứ nhìn thẳng vào mắt Cao Phong như vậy, nhất thời không tìm ra được lời nào phản bác lại.
Mà sau khi Rickel phản ứng lại, ông ta cười lạnh một tiếng, nói: “Ai cho cậu cái lá gan, dám uy hiếp những ngôi sao doanh nhân trong thành phố tôi?”
“Người khoác lác, tôi đã nhìn thấy nhiều rồi, đặc biệt là người của Việt Nam các người.”
“Càng không có cái gan lớn, lại càng muốn chém gió thành bão, tôi nói cho cậu biết…”
Rickel vừa nói vừa đứng dậy, lập tức muốn sải bước đến trước mặt Cao Phong.
Nhưng ngay lúc này, Rickel lại cảm thấy dưới chân như bị một cái gì đó vướng vào, khiến thân thể ông ta lảo đảo, suýt chút nữa ngã ngay tại chỗ.
“Thứ gì vậy?”
Rickel khẽ nhíu mày, nhìn xuống dưới chân mình.
Mà những người khác trong phòng làm việc cũng nhìn về phía dưới chân ông ta.
Vừa nhìn, mọi người đều sửng sốt không thôi.
Chỉ thấy trên mặt đất đang có một người, nói một cách chính xác, thứ đó giống một cỗ thi thể hơn.
Đầu vỡ máu chảy, khuôn mặt sưng tấy như một con lợn béo, khắp đầu khắp mặt, thậm chí cả trên chiếc áo sơ mi trắng, đều bị nhiễm một thứ máu tươi đỏ chói.
Thêm việc lúc này ông ta đang chìm vào hôn mê, thật sự trông như một người đã chết rồi.
“OMG! Ông Morgan, sao chỗ ông lại có một cỗ thi thể thế này?”
“Ông ta, ông ta là ai?”
Một tên nhân viên công tác cảnh giới kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Morgan cắn răng cắn lợi, nhíu mày liếc nhìn Cao Phong, nhưng vẫn trầm giọng nói: “Ông ta, là Wilson…”