Cao Phong trầm ngâm hai giây, sau đó chắp tay nói.
Giọng điệu đúng mực, lại xen lẫn chút tôn kính.
Diệp Thiên Long nghe vậy, không nhịn được hơi sững sờ, Trọng Dương Bình cũng để lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Mà trong nháy mắt, những người ở bên trong thể chế nhà nước đang đứng ở phía sau lưng kia, bao gồm cả Lâm Vạn Quân và những quần chúng đang đứng vây xem đều trợn to hai mắt.
Chẳng lẽ là Cao Phong này điên thật rồi?
Cậu ta vậy mà lại dám ngăn cản Diệp Thiên Long, không cho phép ông ta đặt chân xuống đất của Thành phố Hà Nội?
“Càn rỡ! Cao Phong, tôi thấy cậu thật sự là không muốn sống tốt có đúng không!”
“Mỗi một tấc đất trên lãnh thổ Việt Nam này, Trung tướng Long muốn hạ xuống thì hạ xuống, muốn rời đi thì rời đi, ai có thể ngăn cản?”
“Nếu không phải là do năm đó Trung tướng Long lên chiến trường giết địch, bảo vệ lãnh thổ quốc gia, vậy thì cậu cho rằng là cậu có thể an ổn mà phát triển Công ty của cậu hay sao?”
Chủ tịch Hà thật sự là không nhịn được, ngay tức thì vội vàng tiến lên một bước, sau đó lên tiếng trách mắng Cao Phong.
Lời nói này của ông ta cũng không có điểm nào sai, cho nên rất nhanh đã lấy được sự đồng ý của rất nhiều người.
“Cao Phong, cậu thật sự cho rằng Thành phố Hà Nội này là nhà của cậu rồi hay sao?”
“Cậu thật sự đã coi mình là chủ nhân của Thành phố Hà Nội này rồi có phải không?”
Một tiếng lại một tiếng chất vấn, phát ra từ trong miệng của những người đang đứng ở phía đằng sau, người nào cũng đều không ngừng khiển trách Cao Phong.
“Vì sao mà Trung tướng Long lại không thể đáp xuống?” Trọng Dương Bình khẽ cau mày, hỏi nhỏ.
“Bởi vì, nếu như gia chủ của nhà họ Diệp bước lên mảnh đất này, vậy thì chuyện kia, cũng không còn bất cứ con đường sống nào có thể thu hồi lại được nữa.”
Cao Phong hơi híp mắt, trong giọng nói mặc dù không có sự uy hiếp, nhưng ý tứ thể hiện ra lại vô cùng kiên định.
Bây giờ anh vẫn còn tưởng rằng Diệp Thiên Long tới đây là vì muốn trợ giúp nhà họ Phạm, muốn tiến hành trừng phạt với mình.
“Lời này được hiểu thế nào?” Diệp Thiên Long không nói gì, Trọng Dương Bình thì lại hỏi lần nữa.
Cao Phong có chút do dự, cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Diệp Thiên Long nhìn về phía Kim Tuyết Mai ở xa xa đằng sau, đè xuống cảm xúc không kịp chờ đợi ở trong lòng, nhìn về phía Cao Phong hỏi: “Những lời này của cậu là có ý gì, có thể nói với tôi một chút.”
Cao Phong dừng hai giây, sau đó vẫn gật đầu một cái.
Thân phận của Diệp Thiên Long cao hơn không biết bao nhiêu so với Phạm An Quốc.
Anh cũng tin tưởng, Diệp Thiên Long càng chính trực hơn, cũng càng biết nói chuyện phải trái hơn so với Phạm An Quốc.
Cho nên không cần biết là có được hay không được, anh cũng phải thử một lần.
Cao Phong trầm ngâm hồi lâu, sau đó trầm giọng nói: “Nhà họ Phạm lấy bối cảnh thâm sâu để chèn ép người, thậm chí còn muốn tôi vứt bỏ vợ con của mình.”
“Nếu như Cao Phong không làm như vậy, nhà họ Phạm sẽ điều động lực lượng trong tay, hủy diệt đi Xí nghiệp mà tôi đã dốc hết tâm huyết để gầy dựng nên.”
“Người đi sau Cao Phong tôi, mặc dù không phải là người có nhân phẩm cực kỳ tốt, nhưng cũng biết được người sống một đời, phải có tấm lòng biết ơn.”
“Ban đầu trong lúc Cao Phong chán nản, người vợ lúc cơ hàn lại không rời không bỏ, lại càng có ơn đã cho Cao Phong một cuộc đời nữa.”
“Cho nên, bất kể là như thế nào, Cao Phong cũng sẽ không vứt bỏ vợ của mình!”
Một phen lời nói này của Cao Phong khiến cho vô số người có mặt ở nơi này đều lộ ra vẻ vô cùng xúc động.
Cho dù là đang đối mặt với một nhân vật lớn giống như là Diệp Thiên Long kia, Cao Phong vẫn còn không chuẩn bị nhượng bộ sao?
Tình yêu mà anh dành cho Kim Tuyết Mai, rốt cuộc là sâu đậm đến bao nhiêu, phong phú đến bao nhiêu?
Kim Tuyết Mai đang đứng ở phía sau cũng rơi vào yên lặng, từng giọt lại từng giọt nước mắt rơi xuống.
Cho tới bây giờ, cô cũng chưa từng nghi ngờ tình yêu mà Cao Phong dành cho mình, nhưng mà khi những lời này được nói ra từ trong miệng của Cao Phong, nó lại vẫn khiến cho Kim Tuyết Mai vô cùng cảm động.
Diệp Thiên Long và Trọng Dương Bình cũng giống như vậy, cũng lộ ra dáng vẻ vô cùng xúc động.
Trong lòng đã biết, Cao Phong làm vậy là vì đã hiểu lầm mục đích mà bọn họ tới nơi này.