Cao Phong tiến lên một bước, kéo Kim Vũ Kiên lên, sau đó lại kéo Cao Tử Hàn lên.
“Anh rể!”
Kim Vũ Kiên bị mất dao găm, cô ấy nhào vào trong lòng Cao Phong.
Mà Cao Tử Hàn cũng theo sát phía sau, hai cô bé ôm chặt lấy Cao Phong.
Cao Phong không nói được một lời, anh cũng không nói lời an ủi gì, cứ như vậy mà vỗ sau lưng của hai cô bé.
Yên lặng thoải mái.
Giờ khắc này, trạng thái tâm trí của anh và hai người Kim Vũ Kiên đều là đã biến hóa long trời lỡ đất.
Nhìn hai người giữa sân, đám người Long Tuấn Hạo đều hơi không đành lòng.
Ba người Cao Phong giống như sống nương tựa vào nhau, thoạt nhìn làm cho người ta rất đau lòng.
“Anh rể, chúng ta nhất định có thể tìm được chị, đúng không?”
“Về sau, chúng em muốn cùng anh, cùng anh xây dựng cái nhà này.”
“Chúng em không muốn làm gánh nặng của anh, tuy nhiên chúng em lại làm gánh nặng của anh hết lần này đến lần khác.”
“Chúng em không muốn tiếp tục bị trói buộc, dù chúng em không thể giúp anh, thì cũng phải có năng lực tự vệ, không để anh lo lắng cho chúng em.”
Hai cô bé giương mắt nhìn Cao Phong, nước mắt của họ không ngừng chảy ra.
“Cô bé ngốc, nói cái gì đó.”
Cao Phong vỗ vỗ sau lưng của hai người, sau đó anh chậm rãi buông hai người ra.
“Anh không biết có thể tìm được Tuyết Mai hay không.”
“Cho nên, anh sẽ không cam đoan với mấy em.”
“Nhưng anh có thể bảo đảm là nếu không tìm được cô ấy, anh sẽ không dừng lại.”
“Dù có chết, anh cũng sẽ không dừng.”
Cao Phong chậm rãi xoay người, nhìn về phía ba trăm sáu mươi nghìn chiến sĩ thiết huyết.
“Bất tử, không dừng!”
“Bất tử, không dừng!”
Hơn ba trăm nghìn người đồng loạt hò hét rung trời.
“Anh Phong, từ hôm nay trở đi, chúng em muốn gia nhập quân đoàn lính đánh thuê của chị Hoa Hồng.”
Bỗng nhiên, Cao Tử Hàn kéo áo Cao Phong, cô nói với giọng điệu rất nghiêm túc.
Hoa Hồng nghe vậy thì sửng sốt, hơi kinh ngạc nhìn hai người.
“Chị Hoa Hồng, các cô ấy đã nói với em rồi.”
“Nhưng em không dám trực tiếp nói cho chị biết, bởi vì em sợ Cao Phong không đồng ý.”
Ruth tiến lên một bước, nhẹ giọng nói ở bên tai Hoa Hồng.
Hoa Hồng gật đầu, cô ta nhìn về phía Cao Phong đợi đáp án của Cao Phong.
“Anh rể, anh không phải nói gì cả.”
“Đây là chúng em đãnghĩ sâu tính kỹ rồi mới quyết định, dù anh không cho, thì lần này chúng em cũng sẽ không nghe lời.”
Kim Vũ Kiên không đợi Cao Phong mở miệng nói chuyện, cô ấy đã trực tiếp chặn lời Cao Phong.
“Hừm!”
Cao Phong trầm mặc chừng hơn mười giây, anh vẫn dài thở ra một hơi.
Hiện tại anh còn có thể nói gì?
Hai cô gái đang tuổi thanh xuân vốn ngây thơ trong sáng, trải qua một loạt chuyện giờ đã biến thành như vậy.
Anh có trách nhiệm.
Nhưng anh lại bất lực.
Đúng như theo lời Kim Vũ Kiên nói, bọn họ chỉ là người thường, sở dĩ không có cách thay đổi thế giới này.
Điều duy nhất bọn họ có thể làm chính là lựa chọn thay đổi chính mình.
Dù là Cao Phong cũng không có tư cách cướp đoạt quyền thay đổi chính mình của các cô.
Cao Phong thở ra một hơi, sau đó anh quay đầu nhìn về phía Hoa Hồng.
“Yên tâm, tôi sẽ bảo đảm các cô ấy an toàn.”
“Tạm thời giao các cô ấy cho tôi.”
Lúc này Hoa Hồng tiến lên một bước, bảo đảm nói với Cao Phong.