Cao Phong hừ lạnh một tiếng, đột nhiên lại đưa tay tát một cái.
“Bốp!”
Với tốc độ cực nhanh của Cao Phong, Viên Hoàng Duy căn bản không có cả cơ hội để né tránh, lần nữa ăn một bạt tai.
Lần này mọi người ở hiện trường đều khiếp sợ không thôi.
“Xong đời rồi! Cha, Cao Kình Thiên xong đời rồi!”
Mai Quỳnh Như trừng lớn đôi mắt đẹp, run rẩy nói.
Tiền đề để cho Cao Phong gây sóng gió tại Thành phố Đà Nẵng là có người làm trong nhà nước làm chỗ dựa cho anh.
Nếu không chắc hẳn hơn hai mươi nghìn binh sĩ kia chưa đến được cao ốc Minh Châu mà đã bị trấn áp bắt quay về rồi.
Nhưng hiện tại Cao Phong quá mức kiêu căng, thậm chí dám đánh cả Viên Hoàng Duy, chuyện này đã chạm đến ranh giới cuối cùng.
Viên Hoàng Duy là ai?
Là người dân gốc ở Thành phố Đà Nẵng, đại đa số người trong nhà đều làm việc trong biên chế nhà nước.
Những người còn lại trong nhà cũng là những người giàu có.
Đó là những người muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền.
Bình thường anh ta luôn được nuông chiều, muốn sao thì người nhà cho hẳn mặt trăng.
Nếu Viên Hoàng Duy muốn làm cho một thể lực ở trong Thành phố Đà Nẵng trở nên suy yếu, có thể anh ta chỉ cần một câu nói.
Chưa hề có ai dám lỗ mãng ở trước mặt Viên Hoàng Duy, nói chi là tát anh ta ở trước mặt mọi người.
Nhưng lúc này Cao Phong thật sự đã làm như vậy.
Nếu Viên Hoàng Duy sử dụng quyền thế của gia tộc mình, Cao Phong sẽ có kết quả như thế nào?
“Cao Kình Thiên! Anh dám đánh tôi, hôm nay tôi nhất định phải giết chết anh!”
“Hôm nay nhà họ Cao các người sẽ bị diệt!”
“Anh đây là không đặt luật lệ của Thành phố Đà Nẵng vào trong mắt, anh đây là xem thường cả đất nước Việt Nam này!”
Viên Hoàng Duy vô cùng phẫn nộ, nghiến răng kèn kẹt, lần nữa lao về phía Cao Phong.
“Bốp!”
Cái tát thứ ba cũng vang vọng ở trên mặt Viên Hoàng Duy trong nháy mắt.
“Anh mà cũng vọng tưởng muốn đại biểu cả Việt Nam.”
“Tôi khuyên anh nên làm người trước đi.”
Cao Phong cười nhạt một tiếng, tát xong thì chậm rãi chắp hai tay ra sau lưng.
Giống như anh chỉ mới vừa làm một việc đơn giản như giết chết một con muỗi.
Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch ở phía sau thấy cảnh này đều hả giận.
“Dm! Anh Duy bị đánh! Chúng ta xông lên thôi!”
Rốt cuộc mười cậu ấm kia cũng phản ứng lại, đột nhiên lao về phía Cao Phong.
Thậm chí còn có mấy cậu ấm rút từ bên hông ra những con dao sắc bén.
“Trong vòng một phút, bắt bọn họ quỳ trên mặt đất.” Cao Phong lạnh nhạt phất tay.
“Có ngay!”
Long Tuấn Hạo đáp ngay, anh ta đã nhịn lâu lắm rồi.
“Vâng!”
Hơn trăm binh sĩ Phong Hạo đáp ngay mà không chút do dự.
“Cao Kình Thiên, anh thật sự muốn chết đúng không?”
“Anh có biết thân phận của bọn họ là gì không? Anh có biết thân phận của tôi là gì không?”
“Anh đây là muốn đắc tội toàn bộ các đại biểu ở Thành phố Đà Nẵng đúng không, nhà họ Cao của anh sẽ bị tiêu diệt!”
Viên Hoàng Duy không ngờ rằng Cao Phong thật sự dám ra tay với tất cả người của anh ta.
Cho nên, lúc này anh ta hơi không nhịn được mà có chút luống cuống.
Vốn còn định khoe ra thân phận cậu ấm Thành phố Đà Nẵng của mình để bắt Cao Phong, bá chủ của Thành phố Đà Nẵng phải cúi đầu ở trước mặt mọi người.
Không ngờ rằng từ sau khi Cao Phong gặp anh ta thì liên tục tát ba cái, đánh cho anh ta ngơ ngác luôn
Chương 2977
Cao Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Các anh tùy tiện mang theo vũ khí nóng tới khu vực hải vực quan trọng của nhà họ Cao gây sự, còn nói chuyện thân phận gì với tôi?”
“Đừng để ý đến thân phận của bọn họ là gì, đánh gãy một cánh tay của mỗi người rồi ném xuống biển đi.”
“Ông Quân, gọi điện thoại cho người nhà của anh ta ở Thành phố Đà Nẵng để bọn họ đến nhận người.”
“Nói cho bọn họ, nếu không dạy dỗ đàng hoàng mấy thằng nhãi nhà bọn họ thì Cao Phong tôi sẽ dạy thay cho.”
Cao Phong cười lạnh, lúc này lui về sau hai bước.
Khuya ngày hôm trước, Cao Phong đã thu phục những thế lực ngầm và những gia tộc uy tín lâu năm của Thành phố Đà Nẵng chỉ trong vòng một đêm.
Vào hôm nay, anh lại đụng vào thế lực thuộc biên chế nhà nước của Thành phố Đà Nẵng.
Nói xong, những nhân vật tai to mặt lớn như Mai Hoàng Thiên hoàn toàn ngơ ngác.
Bọn họ vẫn cho rằng Cao Phong không dám động vào những người ở trong biên chế.
Bây giờ nhìn những hành động của Cao Phong, thì…
Lúc trước hẳn không phải là anh không dám, mà là không muốn nhỉ?
Đây là phong cách làm việc của Cao Kình Thiên sao?
“Cao Kình Thiên, anh dám!” Viên Hoàng Duy mắng to một tiếng.
“Vậy anh cứ nhìn xem tôi có dám hay không!”
“Cậu chủ Duy đúng không? Hôm nay dù anh có là Tam thái tử con trai của Long Vương Tam, tôi cũng rút gân rồng, lột da rồng của anh!”
“Tuấn Hạo, đánh anh ta cho tôi!” Cao Phong hừ lạnh một tiếng.
Hơn một trăm binh sĩ Phong Hạo cũng mặc kệ mọi việc, xông lên như ong vỡ tổ.
Trong mắt bọn họ không hề có quyền thế gia thế mà chỉ có anh em ở bên cạnh và kẻ địch ở đối diện.
Mày dám làm nhục anh em của tao, vậy thì mày chính là kẻ thù của tao, tao sẽ cho mày biết tay!
Hơn mười cậu ấm giàu có của Thành phố Đà Nẵng bình thường đều dùng thân phận của mình để chèn ép, khinh thường người khác, đa số những người đó cũng không dám đánh trả.
Hôm nay, thân phận của bọn họ không thể làm cho Cao Phong sợ hãi, lại không thể là đối thủ của các binh sĩ Phong Hạo đã trải qua hàng trăm trận chiến?
Hai bên vừa đánh nhau, lập tức đã biến ai thắng ai thua.
“Ầm! Ầm!”
“Dm còn học đòi dùng dao à? Vào lúc ông đây học sử dụng dao, mày vẫn còn đang bơi lội tung tăng ở trong bụng mẹ đấy!”
“Đánh nó!”
“Ầm! Ầm ầm!”
Hơn một trăm người vây đánh mười tên cậu ấm nhà giàu mới nổi, vậy thì chỉ đơn giản là càng thêm dễ dàng.
Chưa đến hai mươi giây, mười mấy người đã bị đánh ngã la liệt, bị binh sĩ Phong Hạo đạp lên người, thậm chí còn không đứng dậy nổi.
“Dm khi nãy mày ăn to nói lớn lắm đúng không?”
Long Tuấn Hạo cười lạnh một tiếng, đi về phía Viên Hoàng Duy.
“Mày, mày muốn làm gì?” Viên Hoàng Duy nhìn thấy Long Tuấn Hạo nở một nụ cười làm người ta sợ hãi, vô ý thức lùi về sau hai bước.
“Làm gì à? Quỳ xuống cho tao! Dm mày!”
Long Tuấn Hạo đột nhiên một tiếng quát lớn, sau đó giơ cao báng súng trong nháy mắt nhảy người lên thể.
Anh ta vọt về phía trước, giơ báng súng lên hung hăng đập từ trên cao xuống, nhắm vào đầu Viên Hoàng Duy.
Viên Hoàng Duy trừng to mắt, căn bản không tránh được.
“Ầm!”
Báng súng nện mạnh vào đỉnh đầu của Viên Hoàng Duy.
Viên Hoàng Duy chỉ cảm thấy dường như đầu của mình bị một chiếc xe gắn máy đang lao đi với tốc độ cao đụng phải.
Cú đánh này làm cho Viên Hoàng Duy trợn trắng mắt, cơ thể lung lay, nhưng vẫn không ngã xuống đất.
“Vẫn rất kiên trì đấy? Dm mày chứ cứng đầu! Quỳ xuống cho tao!”
Hai tay Long Tuấn Hạo giơ cao báng súng, lại đánh mạnh xuống lần nữa.
Chương 2978
“Ầm!”
Trán Viên Hoàng Duy lúc này đã bị đánh đến chảy máu, trợn mắt ngã “phịch” xuống đất.
Sau khi Viên Hoàng Duy ngã xuống đất, hơn mười cậu ấm còn lại cũng nằm la liệt trên đất.
Mười cô gái kia thì không nhịn được mà kêu lên sợ hãi, sắc mặt trắng bệch không dám nói gì.
Các cô chưa bao giờ gặp tình huống như thế này?
Bình thường các cô đi theo đám người Viên Hoàng Duy, chỉ thấy Viên Hoàng Duy bắt nạt người khác chứ chưa từng thấy bọn họ bị người khác bắt nạt.
Hôm nay xem như là đã thấy, còn bị bắt nạt ác như vậy.
Mai Hoàng Thiên và Mai Quỳnh Như ngây ngẩn cả người, những thương gia lão làng những gia tộc uy tín lâu năm cũng hết sức kinh ngạc.
Các lão làng thuộc các thế lực ngầm càng sợ hãi hơn, nghẹn họng nhìn trân trối không dám nói lời nào.
Cả hiện trường đều lâm vào yên tĩnh như chết.
Bọn người Viên Hoàng Duy đã bị Cao Phong dạy dỗ.
Ai cũng không ngờ rằng Cao Phong lại kiêu ngạo như vậy, nói đánh là đánh, nói dạy là dạy!
Sau này anh còn phải tiếp tục quản lý Thành phố Đà Nẵng cơ mà?
“Mẹ kiếp! Không nhìn xem mày đang ở đâu mà dám khoe khoang gia thế, mày định ra oai phủ đầu chứ gì?”
Long Tuấn Hạo hừ lạnh một tiếng, nói: “Tao nói rõ ràng cho mày biết, tao không đánh mày không phải là vì tao sợ mày, mà là vì tao sợ sẽ gây phiền phức cho anh Phong.”
“Chỉ cần anh Phong lên tiếng, cha mày tới tao cũng dám đánh!”
“Cha mày tới ông đây sẽ đánh cả mày lẫn cha mày!”
Long Tuấn Hạo nói thật to làm cho mười cậu ấm nọ càng thêm xấu hổ.
Bị đánh nằm ra đất ở trước mặt mọi người, còn bị bọn họ đạp chân lên người, quả thật là mất hết cả mặt mũi!
Hiện tại bọn họ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, sau đó dùng thế lực của nhà mình để trả thù Cao Phong thật nặng.
Đám người Mai Hoàng Thiên ban đầu còn định đi lên trước khuyên can, nhưng do dự một chút rồi vẫn không dám tùy tiện làm gì.
Lúc này, không nói gì, giữ yên lặng mới là chuyện mà bọn họ nên làm nhất.
Thần tiên đánh nhau, những người như bọn họ nào dám tuỳ tiện nhúng tay.
“Anh Phong, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Long Tuấn Hạo ngẩng đầu hỏi.
“Chúng ta đã nói gì thì phải giữ lời.”
“Ném xuống biển.” Cao Phong tùy tiện phất tay.
“Cao Kình Thiên, anh dám làm thật à? Anh dám làm thật à?” Lúc này, trán và mũi Viên Hoàng Duy đều đang chảy máu.
“Ha ha.” Cao Phong cười lạnh một tiếng, căn bản không thèm trả lời.
Từ trước tới nay, anh chỉ mềm mỏng khi người ta cũng nói chuyện mềm mỏng với mình.
Nếu tên Viên Hoàng Duy thật dễ này nói chuyện đàng hoàng thì không sao, đằng này anh ta nói Cao Phong không dám, vậy Cao Phong cho anh ta xem thử rốt cuộc anh có dám hay không.
“Ha ha, mày đừng sợ nhé, trong nước này có cá mập thật đấy, mày đoán xem làm sao tao biết được?”
Long Tuấn Hạo cười ha ha, sau đó nắm quần áo của Viên Hoàng Duy kéo anh lên, cười hỏi sâu xa.
Hơn mười cậu ấm giàu có khác cũng bị kéo lên.
“Không phải mày đi tìm Cao Anh Phong à?”
“Cao Anh Phong chính là bị cá mập xé thành từng mảnh nhỏ ở trong nước, tao tận mắt nhìn thấy.”
“Cho nên tao mới biết ở đây có cá mập.”
“Bây giờ mày nên lau sạch máu chảy ra trên người đi, nếu không cá mập ngửi thấy được mùi máu tươi…”
Long Tuấn Hạo nhỏ nhẹ nói bên tai Viên Hoàng Duy xong thì kéo Viên Hoàng Duy về phía bờ biển.
Cả người Viên Hoàng Duy như bị điện giật, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Binh sĩ Phong Hạo theo sát ở phía sau, cũng kéo lê mấy cậu ấm ở trên đất, đi theo bước chân của Long Tuấn Hạo.
“A! Thả tôi ra, đừng cho cá mập ăn tôi, tôi sợ lắm!”
“Tôi sai rồi anh Kình Thiên, tôi không muốn bị ném xuống biển…”
Chương 2979
Có hai cậu ấm bắt đầu không chịu nổi, bắt đầu lớn tiếng cầu xin tha thứ.
“Anh Kình Thiên, anh, nghĩ lại đi!”
Một cụ già thuộc một gia tộc nào đó ở Thành phố Đà Nẵng cũng đi lên một bước, khuyên Cao Phong.
“Ha ha, tôi biết, có một vài người luôn lén suy nghĩ chuyện gì đó sau lưng tôi.”
Ánh mắt của Cao Phong chậm rãi đảo qua đám người, dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của tất cả mọi người.
“Vậy hôm nay các người hãy nhìn cho rõ, rốt cuộc là tôi không muốn làm những chuyện đó hay là không dám làm.”
“Sau đó, các người lại suy nghĩ lại, sau này đối mặt với nhà họ Cao thì nên có thái độ như thế nào.”
Sau khi nói xong, đột nhiên Cao Phong phất tay, nói: “Ném!”
“Rõ!”
“Tùm! Tùm!”
Có hai tên cậu ấm đã bị ném vào trong biển.
Rơi xuống nước như những tảng đá bị ném xuống.
Không hề nể tình, nói ném là ném!
“A! A!”
Hai tên cậu ấm sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch, sau đó vội vàng bơi nhanh về phía phi thuyền bên kia.
“Phù phù phù phù!”
Bọt nước văng khắp nơi, hai tên cậu ấm dùng hết toàn bộ sức lực, bơi không ngừng.
Lúc mới đến, bọn họ khí thế ngập trời, dường như khinh thường cả thiên hạ.
Nhưng lúc này, bọn họ sợ hãi đến mức hồn lìa khỏi xác, chỉ muốn bơi nhanh để được sống.
“Chạy mau! Cá mập đến rồi! Nhanh lên!”
Long Tuấn Hạo túm cổ áo Viên Hoàng Duy, kêu to với hai tên cậu ấm kia.
Hai tên cậu ấm không dám xoay đầu, dùng hết sức bơi sang thuyền bên kia.
Mà những cậu ấm còn lại trên bờ thì sắc mặt cũng trắng bệch, cắt không còn một giọt máu.
“Hộc hộc! Hộc hộc!”
“Anh Kình Thiên, chúng tôi sai rồi! Chúng tôi sai thật rồi!”
“Đừng ném chúng tôi xuống, tôi xin anh! Tôi xin anh!”
Ngoại trừ Viên Hoàng Duy, mười cậu ấm đều quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Dù bọn họ có thân phận gì, gia thế như thế nào, nhưng lúc này tính mạng của bọn họ lại đang nằm trong tay của Cao Phong!
Dù sau này muốn báo thù thì cũng phải bảo đảm mình sống sót đã mới được chứ?
Chỉ có vẻ mặt của Viên Hoàng Duy là tràn đầy phẫn nộ, từ đầu đến cuối đều không cầu xin tha thứ.
Với thân phận như vậy, anh ta tuyệt đối không cho phép mình cúi đầu với Cao Phong.
“Cậu Phong, làm như vậy…”
Lâm Vạn Quân khẽ nhíu mày, cũng định đi lên thuyết phục một câu.
Dù sao hiện tại Cao Phong vừa mới khởi đầu ở Thành phố Đà Nẵng, vẫn chưa đứng vững hoàn toàn.
Nếu đồng thời đắc tội mười nhân viên có thân phận không thấp trong biên chế thì tuyệt đối không phải là một quyết định sáng suốt.
“Ông Quân, tôi đã cho bọn họ cơ hội rồi, bây giờ tôi sẽ không nể mặt bất kì ai nữa.”
“Mặt khác, nếu không tiêu diệt những kẻ kiêu căng ngạo mạn như thế này, sau này bọn họ sẽ chỉ càng trở nên quá quắt hơn.” Cao Phong từ tốn nói.
Muốn đứng vững ở Thành phố Đà Nẵng, quả thực phải được bên trên giúp đỡ.
Nhưng anh cũng không phải là một người sẽ nhịn nhục và cúi đầu.
Nếu bọn họ cảm thấy chèn ép anh rất dễ, e là sau này sẽ càng thêm quá quắt?
Quan trọng nhất là Cao Phong cảm thấy Viên Hoàng Duy dám đến đây gây chuyện hẳn là do có người sai sử ở phía sau.
Anh muốn xem thử rốt cuộc là ai.
Muốn đùa bỡn Cao Phong anh đây, e là chỉ có nằm mơ mới có!
“Được, vậy thì nghe theo cậu Phong.”
Lâm Vạn Quân do dự mấy giây rồi không nói gì nữa.