Mai Quỳnh Như cắn răng, rốt cuộc vẫn không dám làm con chim đầu đàn, thành thật quỳ trên mặt đất.
Ai có gan thì để cho người đó đối mặt với bốn mươi triệu chiến sĩ võ trang hạng nặng thử xem?
Đó không phải là kiên cường, đó là đồ ngốc.
Đương nhiên không ai trong mấy lão đại Đà Nẵng muốn làm đồ ngốc.
Cho nên, từng người một đến nơi này đều không do dự mà nhanh chóng quỳ xuống trên mặt đất.
Từ những thế lực ngầm đến những người kinh doanh và cả những gia tộc lâu đời của thành phố Đà Nẵng.
Mỗi thế lực đều tìm ra người đại diện đến gặp mặt.
Giờ phút này, cao ốc Minh Châu được thắp sáng. Nước biển ở phía xa xa, sóng biển mãnh liệt.
Trên quảng trường bốn mươi triệu chiến sĩ Phong Hạo đi xung quanh ba tầng trong và ngoài.
Giữa sân là những nhân vật của thành phố Đà Nẵng đang quỳ gối.
Nhìn số lượng, sợ là không ít hơn hai trăm người.
Những người này đại diện cho các tầng lớp xã hội của Đà Nẵng, là những tinh anh trong các lĩnh vực.
Bình thường, những nhân vật lớn như họ tùy ý đến chỗ nào đều được tiếp đón như khách quý.
Thế mà lúc này, bọn họ chỉ có thể quỳ trên mặt đất nhìn nhau cười khổ, lắc đầu khẽ thở dài.
Cái gọi là chống liên Minh nhà họ Cao nay chỉ như một trò cười.
Những lời nói trào phúng cùng khẩu hiệu của bọn họ trước đây, bây giờ không dám hé ra nửa câu.
Những người đứng trong sân này có thể cố gắng đến vị trí ngày hôm nay, đều không phải kẻ ngốc.
Cho nên nhìn thấy bốn mươi triệu binh sĩ Phong Hạo xung quanh, cùng với vũ khí vũ trang hạng nặng, súng đã lên đạn, trong lòng đều hiểu rõ.
Ở cái đất VIệt Nam này, vũ khí nóng được kiểm soát tương đối nghiêm khắc, thậm chí có thể nói là cực kỳ nghiêm ngặt.
Đối với lực lượng vũ trang tư nhân càng tuyệt đối không được phép tồn tại.
Cho dù lặng lẽ làm, cũng sẽ bị chính phủ trừng phạt nặng.
Mà hôm nay bốn mươi triệu binh sĩ được công khai trang bị vũ khí, xuất hiện một cách quang minh chính đại ở cao ốc Minh Châu này.
Nghênh ngang, vô tư, không hề sợ hãi.
Tình huống như thế này, chẳng lẽ chính phủ không biết?
Chỉ có thể từ đầu đến cuối không ai đến kiểm soát bọn họ.
Điều đó nghĩa là gì?
Có một vài chuyện chỉ cần trong tim họ hiểu là đủ.
Giờ phút này, ngoại trừ thừa nhận cũng không còn lựa chọn nào khác.
“Để tôi xem, còn có ai không tới đây.”
Phía sau, Long Tuấn Hạo cầm ra một tờ danh sách, chậm rãi từ từ bước đi.
Cái đầu trọc bóng loáng, dưới ánh sáng giống như bóng đèn.
Nhìn thấy Long Tuấn Hạo, trong nháy mắt, hơn hai trăm người đang quỳ gối bên dưới đều ngây ngốc tại chỗ.
Tên đầu trọc này, bọn họ đều biết.
“Lần trước Cao Kình Thiên đi đánh Hải phận nhà họ Cao, anh ta có phải là tướng dưới trướng của Cao Kình Thiên hay không?” Mai Quỳnh Như trợn to hai mắt, vẻ mặt sợ hãi nói.
Lúc này, Mai Hoàng Thiên cũng mở to mắt, ông cũng nhận ra Long Tuấn Hạo.
Sau đó, trong lòng những người này, đều dâng lên cảm giác không ổn.
Bọn họ vốn tưởng rằng đây là trận chiến do Cao Anh Hạo bày ra.
Nhưng lúc này thủ hạ của Cao Kình Thiên là Long Tuấn Hạo lại đứng phía trước, đây là tình huống gì?
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ Cao Kình Thiên đánh bại Hải phận nhà họ Cao?
Chẳng lẽ chuyện này do Cao Kình Thiên làm ra?
Điều này không thể xảy ra.
Những người lần trước đi dự đám tang của Cao Phong lúc này trái tim đều đập điên cuồng.
Nhưng lúc này người nhà họ Cao chưa lộ mặt, bọn họ cũng không biết Hải phận nhà họ Cao rốt cuộc ra sao rồi.
“Các ông có thấy mình đê tiện không?”
Ánh mắt Long Tuấn Hạo lướt qua mọi người, cười lạnh hỏi.