Nghe cha của Thương Tuấn Hồng nói tới đây, mọi người ai cũng không dám lần nữa nói chuyện.
Sự việc này đã có kết quả đã định.
Bọn họ đã thất bại dưới tay Cao Phong.
Cho nên chuyện quỳ xuống này… thật sự không thể tránh khỏi.
“Chỉ vì cái tên Cao Phong mà bây giờ tôi phải quỳ xuống sao, đúng là càng nghĩ càng cảm thấy thật vô lý!” Lê Tiểu Quyền trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Cao Phong trong mắt anh ta, cùng lắm chỉ là một thằng ranh con bụi đời từ nơi khác đến mà thôi.
Lê Tiểu Quyền từ trước đến nay không bao giờ đặt Cao Phong ở trong mắt cả, mà Cao Phong thì đối với anh ta lại có thù sâu hận lớn.
Nhưng ngay bây giờ, anh ta lại vì cái tên Cao Phong trước mặt mà phải hạ bệ chính bản thân mình quỳ xuống. Chuyện này đối với anh ta thực sự chính là một loại sỉ nhục lớn!
“Anh còn có mặt mũi để nói chuyện nữa à? Nếu không phải chính anh đưa ra loại này yêu cầu này thì Trọng Dương Bình sẽ làm theo không hả?”
“Nhà họ Thương của chúng tôi còn muốn hợp tác cùng cậu cùng nhau hưởng lạc, đứng trên muôn người, hừ!” Thương Tuấn Hồng hơi hơi nghiến răng, ánh mắt chẳng mấy tốt lành nhìn Lê Tiểu Quyền, miệng mắng chửi: “Ha, cậu đúng là đồ ngu!”
Chỉ là một câu mắng chửi nhưng đã khiến cho Lê Tiểu Quyền đỏ mặt.
Mặc dù cha của Lê Tiểu Quyền trong lòng có chút khó chịu, nhưng lúc này ông biết bản thân mình đã sai nên cũng không dám nói thêm điều gì nữa.
“Có phải chúng tôi vẫn phải quỳ xuống, đúng không?” Cha của Lê Tiểu Quyền trầm tư mấy giây, sau đó nhỏ giọng hỏi.
“Quỳ thì tất nhiên phải quỳ tiếp rồi, ý của Trọng Dương Bình mấy người còn giả bộ như không nhận ra à. Giỏi thật đấy?”
“Ý của cậu là muốn chúng tôi, đối với Cao Phong phải phục tùng! Ha ha…”
Cha của Thương Tuấn Hồng tự cười giễu bản thân, nói: “ Nếu cả hai gia đình chúng ta muốn tiếp tục tồn tại ở cái đất thủ đô này, thì phải nghe theo lời của Trọng Dương Bình mà làm theo.”
“Rốt cuộc, thủ đoạn của nhà họ Diệp, mấy người ai cũng biết đấy.”
Mấy người khác xung quanh ai cũng sửng sốt. Đúng vậy, thủ đoạn của nhà họ Diệp còn khủng bố và đáng sợ trong trí tưởng tượng nhiều.
Nhưng Lê Tiểu Quyền, trong lòng một chút cũng không cam tâm.
“Cùng lắm thì tôi cùng với Cao Phong mất hết cả chì lẫn chài!”
Lê Tiểu Quyền nóng giận, mắng chửi một câu, duỗi tay rút súng lục bên trong người ra.
Nhìn thấy Lê Tiểu Quyền lấy ra súng lục, tâm tư mọi người đều không dám nhúc nhích mạnh, sợ rằng người không may ăn đạn sẽ là mình.
Cao Phong dù có tài giỏi đến cỡ nào thì anh cũng không phải là thần thánh nên cũng không tránh khỏi việc sợ chết, đối mặt với vũ khí nóng trước mặt càng không thể thờ ơ hay xem nhẹ ko được.
Nói không chừng, thật đúng là anh ta muốn cùng Cao Phong một sống một chết?
Mà ngay lúc này, Trọng Dương Bình thực sự đã rời đi, nhưng anh ta đã quay lại, bỗng nhiên lại xuất hiện ở cửa.
“Hình như tôi đã quên một việc rồi thì phải.” Trọng Dương Bình bình tĩnh nói chuyện, sau đó bước về phía mọi người.
Lê Tiểu Quyền trong phút chốc trở nên sửng sốt rồi nhanh chóng thầm lặng đem súng lục nhét vào phía sau lưng eo.
Ở đất thủ đô này, trừ khi được cấp trên cho phép, bằng không ai cũng không có quyền lưu trữ vũ khí nóng, chứ đừng nói chi là sử dụng.
Không phải là lấy không được, mà là không dám lấy.
Trọng Dương Bình thân là một sĩ quan, đương nhiên anh ta có đủ các tiêu chuẩn được sử dụng súng, nhưng nhà họ Lê lại không có tư cách này.
“Sĩ quan Trọng à, chúng tôi chỉ tìm Cao Phong để bàn bạc ít chuyện, ngài còn có chuyện gì sao?”
Cha của Lê Tiểu Quyền chậm rãi tiến lên một bước, chặn Lê Tiểu Quyền, khuôn mặt nở nụ cười thật tươi, kính cẩn hỏi.
Trọng Dương Bình không vội vã mở miệng, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn xung quanh một vòng, sau đó sừng sững nhìn Lê Tiểu Quyền.
“Lấy nó ra.” Trọng Dương Bình đạm đạm nói.
“Chú Trọng… chú, chú nói gì vậy?” Sắc mặt của Lê Tiểu Quyền đột ngột trắng bệch, giọng nói run rẩy hỏi.
Hai cha con nhà họ Thương, bao gồm cha của Lê Tiểu Quyền, lúc này đều đứng yên bất động, không dám hé môi nửa lời.
Quyền kiểm soát vũ khí nóng của Việt Nam xưa nay, có thể nói là nghiêm khắc vô cùng, không ai dám dính dáng vào những chuyện này cả! Vì động tới nó chỉ có thể mất mạng mà thôi.