Thế nhưng chẳng những Cao Phong không hề sa sút mà ngược lại càng đánh càng hăng, từ lúc bắt đầu đã áp chế Vũ Siêu, sau đó đến tận bây giờ thì ra tay phản kích…
Chẳng lẽ lực chiến của Cao Phong còn có thể tăng lên trong lúc chiến đấu hay sao?
Sự khinh thường vốn có trước kia của ông ta đã biến mất không còn dấu vết, thay vào đó chính là vẻ mặt ngưng trọng.
Mà lúc này, người khổ sở nhất phải kể đến Vũ Siêu.
Ông ta không ngờ được Cao Phong lại nhanh chóng trở mình được như vậy.
Lúc vừa mới bắt đầu chiến đấu, Cao Phong quả thật không bằng ông ta nên đã không ngừng bị chèn ép.
Thế nhưng Vũ Siêu lập tức phát hiện ra sau mấy lần công kích thì Cao Phong chỉ đang thăm dò võ thuật của ông ta mà thôi.
Vì thế lúc Vũ Siêu ra tay đánh tới, Cao Phong đã nhận ra được ý đồ của ông ta nên thực hiện các bước đề phòng.
Sau đó tìm đúng cơ hội để phản kích lại Vũ Siêu.
Trong thời gian chiến đấu ngắn ngủi mà thủ đoạn tấn công của Vũ Siêu đã bị Cao Phong nắm rõ trong lòng bàn tay.
Biết người biết ta, tiếp tục như vậy thì còn đánh thế nào được nữa chứ?
Vũ Siêu cũng muốn sử dụng các chiêu thức mới nhưng cả đời chiến binh chỉ nghiên cứu một môn võ học đã cực kỳ siêu phàm rồi.
Như vậy thì một chiến binh có bao nhiêu chiêu thức võ học trong người đâu chứ?
Vì thế hiện tại Vũ Siêu sử dụng những chiêu thức của bản thân đã hoàn toàn lâm vào tình thế bị động.
Thua, ông ta không sợ.
Mấu chốt vấn đề là bây giờ các chiêu thức của bản thân đều bị Cao Phong biết được hết rồi. Bất kỳ hành động nào của ông ta cũng đều bại lộ trong mắt Cao Phong.
Căn bản không cho ông ta cơ hội ra tay!
Cuộc chiến đấu này, đánh vô cùng khó chịu.
Thế nhưng Vũ Siêu lại biết đây cũng chính là một loại năng lực của riêng Cao Phong.
“Ông phân tâm rồi!”
Đột nhiên Cao Phong hét lớn lên giống như một tiếng nổ giữa trời quang, vang dội khắp bên tai.
Trong chớp nhoáng này, Vũ Siêu đã bị giọng hét của Cao Phong ảnh hưởng đến mức có chút ngẩn ra.
Bên phía Cao Phong lại không hề có chút lưu tình, không nói hai lời đã đánh ra từng quyền mạnh mẽ.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Ba quyền giáng xuống, mỗi một quyền đều đánh vào ngực Vũ Siêu vang dội.
Hơn nữa, ba lần tấn công đều đánh vào cùng một vị trí, ba luồng sức mạnh ập đến một chỗ duy nhất mang đến sát thương vô bờ.
Nhìn thấy Vũ Siêu không ngừng lui về phía sau, không ngừng lui về phía sau, thẳng đến khi đụng phải một thân cây mới ổn định lại cơ thể một cách khó khăn.
“Khụ khụ…”
Vũ Siêu dựa lưng vào cây, không ngừng ho khan kịch liệt.
Ông ta chỉ cảm thấy lúc này ngực mình giống như bị người khác xé nát ra vậy.
Thậm chí ngay cả xương sườn trước ngực cũng truyền đến từng cơn đau nhức giống như bị đập gãy vậy.
Cao Phong thu quyền đứng dậy, trên mặt không hề đổi sắc, vẫn vô cùng ung dung ổn định.
“Có phục không?”
Hai tay Cao Phong chắp sau lưng, dửng dưng hỏi.
“Không phục.”
Lúc này, Vũ Siêu trả lời lại hai chữ.
Vừa dứt lời, Vũ Siêu đã nhìn thấy Cao Phong vọt đến trong chớp mắt, tốc độ kia vô cùng nhanh khiến người khác hoa mắt chóng mặt.
“Ầm!”
Không chờ Vũ Siêu kịp phản ứng, Cao Phong đã đánh ra một quyền vào gò má ông ta.
Nhanh!
Tốc độ của Cao Phong thật sự là quá nhanh!
Nhanh đến mức khiến cho Vũ Siêu không thể nào né tránh, cơ thể không kịp phản ứng.
“Không phục, vậy thì đánh đến khi ông phục thì thôi.”
Cao Phong hừ lạnh một tiếng, cơ thể căng lên đánh ra một quyền giống như đại bác bắn ầm ầm vậy.