Nếu như Liễu Tông Trạch đi theo thì mình đi đâu trốn?
Nhưng suy nghĩ một chút, chỉ có Liễu Tông Trạch đi theo bên cạnh mình mới là an toàn nhất.
Chỉ cần có mình ở đó là sẽ có khả năng ngăn chặn Liễu Tông Trạch gặp mấy người Long Tuấn Hạo.
“Được, chúng ta cùng đi.”
Cao Mỹ Lệ suy nghĩ trong chốc lát, lập tức khoác lấy cánh tay Liễu Tông Trạch, không nhắc tới một chữ chuyện trước đó.
…
Tại tầng cao nhất của căn biệt thự ở khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.
Cao Phong đứng ở đối diện chiếc gương to, trên người mặc bộ vest màu đen, bên trong là áo sơ mi màu trắng, trông có vẻ vô cùng đẹp trai.
Kim Tuyết Mai đứng ở bên cạnh Cao Phong, nhẹ nhàng giúp Cao Phong bẻ cổ áo, trong ánh mắt đầy sự yêu thương.
Giống như là sửa sang lại hành trang cho chồng mình chuẩn bị ra trận.
Long Tuấn Hạo đã gửi tin nhắn đến, Cao Phong, cũng tới lúc nên xuống núi rồi.
Ban đầu Cao Phong nghĩ, ngày thứ ba mình sẽ xuống núi.
Không ngờ, lại xuống trước một ngày.
“Ông xã, cố lên!”
Kim Tuyết Mai giúp Cao Phong sửa sang lại quần áo xong, nhẹ nhàng ôm lấy Cao Phong.
Hai ngày trước Cao Phong yếu ớt, mà bây giờ Cao Phong đã lấy lại được thần thái ngày xưa một lần nữa làm trong lòng Kim Tuyết Mai cảm thấy rất hạnh phúc.
Cao Phong ôm Kim Tuyết Mai vào ngực, nhẹ nhàng vỗ lên lưng Kim Tuyết Mai, trong lòng cũng dâng lên nhiều cảm xúc.
Hai ngày trước, anh giống như là một con sói cô độc ở bên ngoài bị trọng thương, giống như một con thuyền độc mộc lênh đênh trong mưa gió một khoảng thời gian dài.
Dừng lại ở bên cạnh Kim Tuyết Mai mấy ngày ngắn ngủi, nghỉ ngơi dưỡng sức, nghỉ ngơi lấy lại sức.
Hôm nay, sắp sửa sửa sang lại hành lý, lại xuất phát lần nữa.
Kim Tuyết Mai luôn không cần báo đáp, nhưng vẫn hi sinh bản thân mình vì Cao Phong.
“Anh nhất định sẽ xử lý tốt, chờ anh.”
Cao Phong ở nhẹ nhàng hôn lên một bên mặt Kim Tuyết Mai, sau đó nhẹ nhàng buông Kim Tuyết Mai ra.
“Vâng, em sẽ ngoan ngoãn chờ ông xã trở về!”
Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng gật đầu, nhẹ nhàng hôn một cái ở bên miệng Cao Phong.
Cao Phong gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Kim Tuyết Mai, Kim Vũ Kiên, Cao Tử Hàn cùng với Trần Thanh Bình yên lặng tiễn anh ra khỏi cửa biệt thự.
Cao Phong một mình đi xuống núi trước.
Từng bước một đều bước đi rất vững vàng, không nhanh không chậm.
Những binh sĩ phụ trách bảo vệ an toàn ở khu dân cư cao cấp Bồng Thiên cũng không nhúc nhích nhìn Cao Phong xuống núi.
Giống như tất cả đều đang quan sát Cao Phong.
Bóng lưng không to lớn của Cao Phong dần dần biến mất.
Rõ ràng chỉ lẻ loi một mình, nhưng lại không có bất cứ cảm giác cô độc nào mà giống như có vô số người đi theo bên cạnh anh vậy.
Giống như phía sau lưng có nghìn quân vạn mã, giống như trên vai anh đang gánh muôn vàn hy vọng.
Từng bước một kiên định không thay đổi.
Dưới chân núi, hai mươi chiếc Maybach màu đen đã lẳng lặng chờ đợi.
Nước sơn đen bóng giống như thuỷ tinh màu đen phản chiếu vô số ánh sáng.
Hai vệ sĩ dáng người cường tráng đeo kính râm, khoanh tay đứng thẳng ở hai bên đoàn xe.
“Cậu Phong!”
Gần trăm người cùng kêu to lên.
Sắc mặt Cao Phong bình tĩnh, nhẹ nhàng sửa lại cổ tay áo một chút, xua tay nói: “Đi!”
“Vâng!” Mọi người đồng thanh đáp lại.
Cao Phong cúi người ngồi lên trên xe, gần trăm tên vệ sĩ cũng nhanh chóng lên xe.
Đoàn xe tiến lên chạy thẳng vào nội thành thành phố Hà Nội.
Cao Phong xuống núi rồi!