Cao Anh Hạo đột nhiên sững người lại, hơn một tháng trở lại đây, bà cụ Cao chưa có lúc nào tỉnh táo.
Bác sĩ ở hòn đảo phía Bắc cũng đã qua kiểm tra kết luận rằng bà không sống được bao lâu, sao bây giờ lại tỉnh táo lại như vậy?
“Bà nội.”
Cao Phong khẽ gật đầu.
Sau một tiếng bà nội này, ánh mắt vốn dĩ vô cùng đục ngầu mờ mịt của bà cụ Cao nay dần dần trở nên rõ ràng.
“Đừng ở đó phí lời nữa! Chỉ còn mười giây, Cao Kình Thiên, mười giây nữa mà mày không qua đây, tao sẽ giết chết bà ta! Tao thật sự sẽ giết bà ta đó!”
Tinh thần Cao Anh Hạo bỗng nhiên trở nên kích động, lần nữa siết chặt thêm con dao trong tay, hơn nữa nắm tay còn đang run run.
Nhưng bà cụ Cao dường như không hề sợ hãi, cứ như vậy mà dõi mắt nhìn vào Cao Phong.
Lại nói, bà đã từng là người phụ nữ của ông cụ Cao.
Ông cụ Cao nửa đời người ngồi trên lưng ngựa, nam chinh bắc chiến lập được rất nhiều chiến công hiển hách, thời đó cũng có vô số người gọi ông là chiến thần.
Người phụ nữ của ông sao có thể kém cỏi được?
“Kình Thiên, cháu về rồi à? Cháu đã…trưởng thành rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Đầu óc của bà cụ Cao ngày càng tỉnh táo, khí khái hào quang của tầng lớp quý tộc trên người bà tỏa ra.
Trong chớp mắt, đến ngay cả Cao Anh Hào cũng không nhìn được mà có chút kinh hồn bạt vía.
“Cháu đã gọi bà một tiếng bà nội, vậy nội cũng có vài lời muốn nói với cháu.”
“Kình Thiên, cháu nghe cho rõ đây.” Hai cánh tay bà cụ Cao từ từ hạ xuống, ngồi ngay ngắn trên ghế nhìn vào Cao Phong.
Trong thời khắc này, tinh thần khí sắc bà cụ Cao xem ra rất tốt, giống như đang được tỏa sáng trở lại.
“Bà nội, bà cứ nói.” Cao Phong lần nữa cúi nhẹ đầu.
“Câm mồm! Tất cả im mồm! Tao giết chết bà ta ngay bây giờ.” Cao Anh Hạo nổi điên, anh ta vậy mà lại bị bà cụ Cao và Cao Phong bỏ mặc, trong lòng sao không nổi điên được chứ?
“Anh Hạo, chờ chút, cho bà cụ nói xong đã.” Cha của Cao Anh Hạo lên tiếng, cuối cùng cũng ra mặt ngăn cản.
Người cũng sắp chết, cứ để cho bà ấy nói hết.
Bà cụ Cao lúc này giống như đang muốn để lại lời trăn trối, ai cũng không có quyền cướp đi quyền lợi này của bà.
Cao Anh Hạo hít sâu vài hơi, sau đó khẽ nghiến răng, rồi hừ lạnh không nói nhiều lời.
Tóm lại, hôm nay anh ta đã ăn chắc đánh bại Cao Phong, chẳng qua chỉ là lãng phí thêm chút thời gian nữa mà thôi.
“Bất luận là lúc nào, Kình Thiên, cháu cũng đừng trách mẹ cháu. Cháu đang hiểu lầm mẹ cháu rồi.”
“Ngoài ra, vận mệnh cháu khó khăn cũng đừng trách trời hận người, nội biết là cháu rất khổ.”
“Nhưng, chim ưng phải trải qua đau khổ, tự nhổ móng vuốt của mình mới có thể có diện mạo mới, trở nên rực rỡ hơn, phượng hoàng niết bàn được trọng sinh, rồng gãy móng tất bay cao.”
“Mệnh cách mệnh lý, sinh ra là do trời định. Mệnh của cháu phạm với trời, ông trời…”
Cao Phong mở to mắt, chăm chú lắng nghe lời nói của bà cụ, nhưng bà cụ Cao nói đến đây, đột ngột dừng lại, ánh mắt lần nữa hiện lên chút hoảng hốt.
“Bà…bà ơi!” Hai mắt Cao Phong đỏ hoe, vội vàng bước về phía trước, trừng mắt gọi lớn.
Ánh mắt của bà cụ Cao rời rạc rồi lại ngưng đọng, ngưng đọng rồi lại rời rạc.
“Khó khăn trắc trở chỉ là quá trình, hãy cứ kiên trì, kiên trì đến cùng…”
“Kình Thiên, gánh nặng của cháu quá lớn. Gánh nặng của cháu quá lớn rồi.”
“Gần cháu chính là hại cháu. Bà già ta đành đi trước một bước!”
Bàn tay bà cụ Cao đột nhiên nắm chặt tay ghế xe lăn, phẫn nộ gào lớn: “Đừng mong uy hiếp được cháu trai Kình Thiên của ta!”
Dứt lời, bàn tay bà cụ Cao kéo mạnh, nhờ có sự trợ giúp của lực kéo mà cả người bà nghiêng về phía trước, cổ bà hướng về phía con dao trong tay Cao Anh Hạo cứa mạnh.
“Mẹ kiếp.”
Cao Anh Hạo lớn tiếng chửi, giờ anh ta lại không muốn bà cụ Cao chết.
Vì vậy tốc độ tay nhanh như bay, muốn lấy con dao ra khỏi cổ bà cụ,
Nhưng tốc độ của anh ta có nhanh đến mấy, bà cụ Cao cũng đã một lòng muốn chết nên tốc độ cũng không chậm hơn là bao.