Đối với một người coi trọng tình cảm như Kim Tuyết Mai, sống ở nơi xa lạ như đảo nhà họ Cao chắc chắn sẽ không quen. Cho nên cô thà ở lại Hà Nội chờ Cao Phong trở về.
“Vậy thì em cũng về, em về thăm nhà một chút rồi quay lại đây.” Cao Tử Hàn lập tức quyết định.
Trần Vân Lan hơi lưỡng lự: “Bây giờ Tuyết Mai đang mang thai, thím ở bên cạnh cũng có thể giúp đỡ Thu Vân chăm sóc Tuyết Mai. Mời bảo mẫu thì thím không yên lòng, cho nên lúc đó thím cũng sẽ trở về.”
“Thím Lan, Tử Hàn, hai người không cần lo cho cháu đâu. Nếu hai người muốn sống ở đảo nhà họ Cao thì không cần suy xét tới cháu, cháu không sao.” Kim Tuyết Mai vội khuyên nhủ hai người. Cô không muốn vì mình mà trói buộc Trần Vân Lan và Cao Tử Hàn ở Hà Nội.
“Xí, ai muốn ở lại đảo nhà họ Cao chứ! Em nói cho chị nghe, nơi đó chán lắm. Trước kia nhà họ Cao quy định là người trong nhà không thể tùy ý rời khỏi đảo. Nhưng bây giờ anh Cao Phong là gia chủ, chẳng phải đều do anh ấy định đoạn hay sao? He he…” Cao Tử Hàn cười gian xảo.
Trần Vân Lan cũng cười khổ gật đầu: “Đúng là không thú vị bằng ở Hà Nội.”
“Được, vậy thì lúc đó chúng ta lại cùng nhau quay về đây.” Cao Phong cười gật đầu, dẫn mọi người xuống núi.
Dưới núi, Liễu Tông Trạch và Cao Mỹ Lệ đã đến đó đứng chờ.
“Anh Phong! Chị dâu!” Thấy nhóm Cao Phong đi xuống, hai người vội tiến lên chào hỏi mọi người. Mọi người trò chuyện mấy câu rồi lên xe. Tổng cộng có hai mươi chiếc xe, trong đó có mấy chiếc là xe Volkswagen, do Diệp Thiên Long sắp đặt khi Cao Phong và Kim Tuyết Mai từ thủ đô trở về Hà Nội. Long Tuấn Hạo đương nhiên không khách khí nhận lấy.
Đoàn xe chậm rãi khởi động. Đám Kiều Thu Vân vẫy tay chào tạm biệt.
Hai mươi chiếc xe đầy xăng liên tục tăng tốc, nhanh chóng rời khỏi thành phố Hà Nội. Vợ chồng Liễu Tông Trạch cùng vợ chồng Cao Phong ngồi chung một xe, hai người họ ngồi đằng trước, Cao Phong và Kim Tuyết Mai ngồi ghế sau. Lúc này, Kim Tuyết Mai cảm thấy rất thấp thỏm bất an, cảm giác giống như con dâu xấu sắp gặp cha mẹ chồng.
“Tông Trạch, sửa đường tốn tiền lắm đúng không?” Cao Phong trầm tư mấy giây, bỗng hỏi một câu.
“Sửa đường á? Sửa đường nào cơ? Đường cao tốc hay đường gì?” Liễu Tông Trạch sửng sốt, hơi giảm tốc độ xuống.
“Tôi nghĩ nếu xây một con đường cao tốc từ Hà Nội đi thẳng tới Đà Nẵng thì chẳng phải là càng tiện lợi cho hai bên qua lại hay sao? Khoảng cách ngắn nhất là đường thẳng, có thể tiết kiệm không ít thời gian.” Cao Phong càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng này rất đáng tin.
“Shhhh!” Liễu Tông Trạch hít vào một hơi: “Anh Phong, anh đừng ảo tưởng nữa. Cho dù chúng ta có không ít tiền, nhưng sửa đường thì thật sự rất tốn kém. Chỉ bàn tới con đường cao tốc từ Biển Đông tới Hà Nội đi, mỗi cây số đều tốn 320 tỷ tiền xây dựng! Một cây số hơn 300 tỷ cơ đấy. Anh ngẫm lại mà xem, Hà Nội đến Đà Nẵng xa như vậy thì cần tốn bao nhiêu tỷ? Có số tiền này, chi bằng chúng ta mua một chiếc máy bay lớn còn hơn.” Liễu Tông Trạch nổi da gà, xây xong một con đường ít ra cũng phải tốn trăm ngàn tỷ. Cho dù bây giờ Cao Phong có tài sản hàng nghìn nghìn tỷ thì cũng không thể chơi kiểu đó.
“Tôi thấy khả thi mà. Để tôi suy nghĩ xem, sau đó sẽ trực tiếp khởi công. Chứ đi vòng vèo thế này thật sự quá lãng phí thời gian.” Cao Phong khoát tay, vẫn kiên trì suy nghĩ của mình. Quan trọng nhất là xây một con đường thẳng tắp như vậy cho người nhà mình dùng sẽ có ý nghĩa rất lớn!
“Anh Phong, em nói anh nghe này, mấy trăm nghìn tỷ đó còn là dự toán thấp nhất đấy! Nếu anh muốn xây một con đường thẳng tắm thì phải quy hoạch rất lâu, hơn nữa đụng phải núi cao sông ngòi, anh phải xây cầu xây hầm nữa, đó đều là tiền! Em đoán anh mà muốn xây con đường như vậy mà không có 600 nghìn tỷ thì không làm được gì đâu.” Liễu Tông Trạch vừa lái xe vừa phân tích kỹ càng.
“Không sao, tôi có cách. Lúc đó tôi sẽ tìm tài trợ, sau đó thương lượng với chính phủ một chút để xin chút trợ cấp.” Cao Phong suy nghĩ, khoản tiền này thực sự không ít, anh cũng không thể tự móc hầu bao.
“Anh muốn xin trợ cấp của chính phủ ư?” Liễu Tông Trạch sững sờ.
“Cậu đừng lo, tôi có cách.” Cao Phong chép miệng, không khỏi nhớ tới ông Trần. Anh không tới biên cảnh dọn dẹp cướp bóc cũng không sao, nếu thật sự đi thì chắc chắn cần có thêm sự giúp đỡ. Cao Phong sẽ không khách khí trong chuyện này.
Tốc độ của đoàn xe không chậm, đến gần mười hai giờ đêm, họ đã đến Đà Nẵng. Nhóm Cao Phong thương lượng với Lâm Vạn Quân một chút rồi tạm thời ở lại trong một khách sạn năm sao.
Kim Tuyết Mai là vợ của Cao Phong, lần đầu tới đảo nhà họ Cao chắc chắn là chuyện quan trọng, huống chi bây giờ Cao Phong còn là gia chủ nhà họ Cao, thế nên Kim Tuyết Mai chính là phu nhân của nhà họ Cao, nghi thức cần có đương nhiên không thể thiếu. Chẳng qua bây giờ đã là đêm khuya, rất nhiều người đã nghỉ ngơi, cho nên không phù hợp cho lắm. Sáng sớm ngày mai, Lâm Vạn Quân sẽ dẫn người nhà họ Cao cùng nghênh đón phu nhân.
Trong khách sạn năm sao, nhóm Cao Phong cất bước đi vào, tính thêm vệ sĩ ước chừng có bốn năm mươi người.
“Hai người một phòng không có vấn đề chứ? Tôi thuê hết cả tầng luôn đi.” Liễu Tông Trạch cầm thẻ ngân hàng, bước đến trước quầy lễ tân. Cao Phong đỡ Kim Tuyết Mai ngồi nghỉ tạm trên sofa bên cạnh.
“Chào cô, có tầng nào trống không? Tôi muốn bao hết một tầng.” Liễu Tông Trạch cũng không kênh kiệu mà khách sáo nói.
“Xin lỗi anh, khách sạn chúng tôi quy định không cho phép một người bao hết một tầng.” Nhân viên lễ tân mỉm cười thản nhiên, cứ như thể một nhóm mấy chục người của Liễu Tông Trạch không thể khiến cô ta coi trọng. Mà thực tế, phòng trên tầng cao nhất đã bị một cậu ấm ở Đà Nẵng bao trọn. Cậu ấm đó đang ở quán bar cách đó không xa uống rượu, lát nữa sẽ tới đây, cho nên đương nhiên không thể nhường cho nhóm Liễu Tông Trạch.