Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3411


“Hay mày tưởng khiến bọn tao cho rằng mày và Cao Phong đã xóa bỏ hiềm khích làm bọn tao sợ rồi?”


“Mày nghe cho rõ, mày nằm mơ đi! Đừng nói là mày, dù Cao Phong có đến bọn tao cũng đếch sợ!”


“Đúng thế, bọn tao sợ Cao Phong cái gì?”


Mới một lúc, người nhà họ Kiều đã lại hếch mặt lên trời.


Nói thế nào đi nữa, nhà cửa nhà họ Kiều cũng là địa bàn của bọn họ, Cao Phong đã không đích thân tới, bọn họ muốn nói gì mà chẳng được?


“Dốt nát! Nực cười!”


“Quả là ếch ngồi đáy giếng, ếch ngồi đáy giếng!”


Kim Ngọc Hải bị đám người nhà họ Kiều làm tức run cả người, nhịn không được mở miệng quở.


Ở cái chỗ ngoại thành cỏn con thế này, nhà họ Kiều có được địa vị cao là tự cho rằng mình mạnh lắm à?


Tầm nhìn thiển cận đến thế là cùng.


Ngày trước bọn họ khinh thường Kiều Thu Vân, coi Kiều Thu Vân như người ở.


Nhưng ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, ai dám nói cả đời này Kiều Thu Vân phải làm tôi tớ?


Kim Ngọc Hải đã hiểu, Cao Phong nhất định sẽ ra mặt vì bọn họ.


Ngày lành tháng tốt của nhà họ Kiều, cũng sắp đến lúc kết thúc rồi.


“Kim Ngọc Hải, giờ này ông còn muốn dọa ai?”


Đúng lúc này một đồ đệ đời thứ ba nhà họ Kiều bước ra.


Dựa theo bối phận, thanh niên này phải gọi Kim Ngọc Hải một tiếng dương, nhưng lúc nãy anh ta lại gọi thẳng tên của Kim Ngọc Hải đầy phách lối.


“Mấy người thật sự không biết, hay là đang giả ngu đây?”


“Hiện giờ Cao Phong đã bị bên trên mời đi uống trà rồi, nói không chừng mấy ngày nữa còn truyền ra tin bị tống vào lao luôn chứ đùa.”


“Mấy người còn lôi tên tuổi anh ta ra kè hả, cáo mượn oai hùm cái gì? Có thấy nực cười không hả?”


“Tôi vốn không muốn vạch trần hai người, hai người lại tưởng tôi không biết gì cả à?”


“Còn dám nói chúng tôi ếch ngồi đáy giếng, tôi thấy mấy người mới là ếch ngồi đáy giường chứ nhỉ?”


Tên thanh niên hơn hai mươi tuổi cười lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, giọng điệu tự tin không ai sánh được.


Anh ta vừa dứt lời, đám trẻ tuổi nhà họ Kiều cùng cười ầm ầm, không thèm để ý đằng sau mình là linh đường.


Buồn cười làm sao, trước đó bọn họ còn nói cái gì mà, người chết lớn nhất.


Đám trẻ tuổi bọn chúng chắc là lướt mạng cũng thu hoạch được không tí tin tức.


Theo như bọn chúng biết, Cao Phong vi phạm rất nhiều tội trạng, đã bị bên trên hưng sư vấn tội, sẽ sớm bị tống vào tù thôi.


Mà lúc này Kim Ngọc Hải còn mượn tên tuổi của Cao Phong để cáo mượn oai hùm, đúng là nực cười hết sức.


Nghe đến đây, chị gái của Kiều Thu Vân càng bĩu môi, vẻ mặt khinh thường: “Kiều Thu Vân, cô còn gì để nói? Lúc trước cô ở nhà họ Kiều không thể dựa vào nhà họ Kiều, bây giờ cô cũng không thể dựa vào con rể. Hôm nay tôi nói thẳng cho cô biết, cô chỉ vĩnh viễn là con chó mà nhà họ Kiều nuôi thôi! Mặt khác, tiền tuẫn táng cô phải trả, nhưng nhà chính không liên quan gì tới cô. Tóm lại là cô phải trả tiền, nhưng tài sản nhà họ Kiều không có chút dính líu gì tới cô. Ngoài ra cô còn phải trả tiền nhà họ Kiều đã nuôi nấng cô, ít ra cũng phải là 600 triệu chứ nhỉ.”


Một đám con cháu nhà họ Kiều không ngừng quát mắng Kiều Thu Vân. Kiều Thu Vân tràn đầy tuyệt vọng, trong lòng cũng rất khó chịu. Bà ta không để ý tới tài sản nhà họ Kiều, cũng không quan tâm mình phải trả bao nhiêu tiền. Bà ta chỉ quan tâm câu nói kia, ở nhà họ Kiều, bà ta vĩnh viễn chỉ là một con chó.


Mãi cho tới lúc này, Kiều Thu Vân mới phát hiện mình đã sai. Bà ta vẫn cho rằng người nhà họ Kiều chỉ coi mình là người hầu miễn phí, nhưng bây giờ mới biết nhà họ Kiều hoàn toàn không coi mình là con người. Trong lòng Kiều Thu Vân vô cùng xót xa, bà ta bỗng cảm nhận được cuộc sống nhục nhã của Cao Phong lúc trước ở nhà họ Kim. Đồng thời cũng nhớ tới những câu nói chanh chua của mình đối với Cao Phong. Chắc lúc đó Cao Phong cũng tuyệt vọng giống mình lúc này thôi nhỉ?


Kim Ngọc Hải nhẹ nhàng ôm vai Kim Tuyết Mai. Ông vốn còn chút oán hận với những việc mà Kiều Thu Vân đã từng làm, nhưng bây giờ ông đã hoàn toàn nguôi ngoai. Đây chính là sự tổn thương của gia đình gây ra cho con gái. Kiều Thu Vân cố gắng bò lên cao chính là vì muốn một ngày nào đó quang minh chính đại, nở mày nở mặt trở về nhà họ Kiều. Cho dù không thể đạp nhà họ Kiều dưới chân thì cũng muốn họ biết, rời khỏi nhà họ Kiều, Kiều Thu Vân có thể sống tốt hơn. Những việc bà ta từng làm, nịnh bợ, lôi kéo quyền quý đều là vì chấp niệm trong lòng, vì sự thù hận chôn giấu trong lòng mấy chục năm.


“Kiều Thu Vân, bà có nghe thấy chúng tôi nói gì không đấy?”


“Bà phải trả tiền tuẫn táng, còn tiền đưa tang chúng tôi sẽ lấy! Tài sản nhà họ Kiều không hề liên quan tới bà! Ngoài ra bà còn phải trả tiền nhà họ Kiều nuôi bà hai mươi năm!”


“Mấy cái này đều không thể thiếu! Làm xong bà muốn đi đâu thì đi, không liên quan gì tới nhà họ Kiều!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK