“Chúng tôi quyết định nói ra chuyện này không phải muốn cậu tự trách bản thân.”
“Là một người đàn ông thì phải bảo vệ được cha mẹ trong nhà, ruộng đất dưới chân, anh em bên cạnh, người vợ trong lòng bình an cả đời mới là người đàn ông tốt.”
“Cậu không làm sai gì cả.”
“Tôi nói với cậu chuyện này là muốn cho cậu biết, có lẽ sau này chúng tôi và đám người của ông Lý sẽ không thể giúp gì cho cậu nữa rồi.”
“Hiện tại chúng tôi phải trở về để nhận quyết định từ cấp trên.”
“Cho nên sau này cậu phải cân nhắc mọi chuyện trước khi làm.”
“Từ nay về sau, chúng tôi sẽ không thể bảo vệ cậu được nữa…”
Lời của người đàn ông da ngăm đen khiến trái tim Cao Phong khẽ run lên.
“Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi…”
Cao Phong nghiến chặt răng vô cùng tự trách.
“Chờ giải quyết xong mọi chuyện ở đây, tôi sẽ đứng ra đương đầu với mọi hình phạt, các ông hãy chờ tôi.”
Cao Phong hít sâu một hơi sau đó dùng giọng điệu nghiêm túc cam đoan.
“Nhóc con, cậu cũng rất khí phách đấy.”
“Được rồi, chúng tôi cùng lắm thì bị giáng chức thôi, chẳng có gì to tát đâu.”
Đám người đi cùng người đàn ông da ngăm đen nói vài câu với Cao Phong, sau đó chào hỏi Diệp Thiên Long một tiếng mới xoay người rời đi.
Trước đây cũng nhờ có sự che chở ông cụ nhà họ Cao nên bọn họ mới có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay, bây giờ đứa cháu duy nhất của ông cụ gặp khó khăn thì sao bọn họ có thể đứng im cho được.
“Vù vù vù!”
Chiếc xe khởi động nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Rầm rập rầm rập!”
Mấy trăm nghìn chiến sĩ của nhà họ Đặng hiển nhiên đã nhận được chỉ thị nên nhanh chóng dẫn đội rời khỏi hiện trường.
“Đừng đi, các người đừng đi mà, các người mà đi thì Cao Phong sẽ giết chúng tôi thật đó…”
Lúc này, trên mặt ông cụ họ Đặng đã không còn chút kiêu ngạo nào nữa, mà thay vào đó là dáng vẻ vô cùng hoảng loạn, thậm chí còn không ngừng lên tiếng cầu xin những chiến sĩ nhà họ Đặng.
Nhưng không một ai quay đầu lại, tất cả đều đồng loạt bước đều rời khỏi trang viên nhà họ Đặng.
Chỉ trong chốc lát, những người có mặt ở đây đều lần lượt rời khỏi, chỉ còn sót lại vài người của nhà họ Đặng.
Hy vọng cuối cùng cũng biến mất, bọn họ đã không còn cơ hội để trở mình nữa rồi.
Còn mỗi một người bên phía Cao Phong đều hiên ngang đứng thẳng, tay cầm vũ khí tràn đầy khí thế, hai chiếc xe tăng ở bên cạnh Diệp Thiên Long vẫn thản nhiên chờ lệnh như cũ.
“Hửm?”
Cao Phong chợt đảo mắt, từ từ xoay người nhìn về phía đám người ông cụ họ Đặng.
Lúc ánh mắt của Cao Phong quét về phía đám người nhà họ Đặng, bọn họ theo bản năng dựng thẳng sống lưng trợn tròn mắt, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
“Phù phù phù!”
Bọn họ căng thẳng đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, bầu không khí sợ hãi và bất an bao trùm toàn bộ nhà họ Đặng.
Trước kia nhìn thấy thái độ ngang tàng của Cao Phong, cho dù tất cả mọi người trong nhà họ Đặng có quỳ xuống thì ông cụ họ Đặng vẫn có thể thong thả tràn đầy tự tin mà coi thường Cao Phong. Nhưng lần này ngay cả bản thân ông cụ cũng phải trợn tròn mắt mà nơm nớp lo sợ.
Chỗ dựa lớn nhất không còn, hiện tại trong lòng Cao Phong đã không còn lo lắng bất cứ chuyện gì nữa, anh liếc nhìn mỗi một người trong nhà họ Đặng với vẻ mặt không hề chứa đựng một tia theo cảm xúc.
Tuy trận chiến ở thủ đô lần này Cao Phong đã thắng nhưng thiệt hại cũng rất nhiều, cái giá phải trả cho chiến thắng này khiến Cao Phong có chút trở tay không kịp.
Không biết bao nhiêu người chỉ vì chuyện này mà phải bị cách chức, hơn nữa còn phải chờ quyết định xử lý của tòa án quân sự, thậm chí ngay cả bản thân Cao Phong cũng bị ông Trần nhắc nhở.
Anh nhất định phải lấy lại công bằng cho ông Trần, lấy lại công bằng cho cả Việt Nam.
Sự hy sinh của nhiều người như vậy đã bức ép Cao Phong đi đến trang viên nhà họ Đặng…
Nếu anh không diệt sạch nhà họ Đặng thì chẳng phải uổng phí hết tất cả công sức của mọi người sao?
“Ông nói xem vì sao nhà họ Đặng của ông phải đụng đến vợ của tôi chứ?”