Bây giờ, kẻ địch của toàn bộ Nam Cương chính là khối tập đoàn Phong Hạo. Lúc này, bọn họ nhất định phải nhất trí đối ngoại, mới có thể chống lại được sự tiến công của khối tập đoàn Phong Hạo.
Sĩ quan phụ tá gật đầu, không nhiều lời thêm nữa.
Đức Khánh lại quay trở về phòng và cùng mọi người chờ đợi.
Chẳng mấy chốc, đã đến mười hai giờ đêm. Người nào cũng đã tiến vào trong mộng đẹp, Đức Khánh cũng dựa đầu lên ghế sau lưng, đôi mắt nhắm chặt lại.
“Bằng! Ầm ầm! Ầm ầm!”
“Tằng tằng tằng tằng tằng!”
Ngay đúng lúc này, tiếng súng và pháo lại vang lên.
“Soạt!”
Hơn ba mươi thủ lĩnh cũng bắn dậy khỏi ghế.
“Móa nó chứ! Con mẹ nó tôi sắp điên lên mất!”
“Tôi mặc kệ, bây giờ phải đi đánh bọn họ!”
“Ngài Đức Khánh, chúng ta không thể như thế này được, chúng ta nhất định phải biến bị động thành chủ động!”
Lúc này, ý kiến của mọi người đều thống nhất một cách lạ thường.
Đức Khánh mở to đôi mắt đỏ ngầu, cũng cắn răng chửi: “Khối tập đoàn Phong Hạo khinh người quá đáng, ông đây thực sự không thể nhịn được nữa.”
“Không phải bọn họ phái mười nghìn người tới hay sao? Chúng ta phái ba mươi nghìn lính, đi giết mười nghìn người bọn họ!”
“Đi!”
Đức Khánh ra lệnh một tiếng, mọi người lập tức giơ tay tán thành.
Khu vực sát biên giới Nam Cương, cách doanh địa của khối tập đoàn Phong Hạo còn một đoạn rất dài. Chỉ cần tốc độ của đám người Đức Khánh đủ nhanh, thì chắc chắn có thể giết chết toàn bộ người của khối tập đoàn Phong Hạo trước khi bọn họ trở về doanh địa.
Hơn ba mươi doanh địa liên thủ lại, trong nháy mắt đã triệu tập được mấy chục nghìn chiến sĩ.
…
Khu vực Nam Cương, phía bắc biên giới.
Hơn mười nghìn chiến sĩ Phong Hạo, vừa cười ha ha, vừa không ngừng ném bom về phía khu vực Nam Cương.
Động tĩnh ở bên ngày, cũng đã lọt vào tầm mắt của mười vạn chiến sĩ quân đội bên John. Nhưng lúc này, chiến sĩ Phong Hạo hoàn toàn không hề có ý tiến vào khu vực Nam Cương, nên bọn họ cũng không thể tùy tiện ra tay được. Bọn họ có thể không coi khối tập đoàn Phong Hạo ra gì, nhưng theo quy tắc mà Diệp Thiên Long đặt ra, thì bọn họ cũng không dám tùy tiện phá vỡ! Cho nên đối mặt với trò mờ ám mà khối tập đoàn Phong Hạo làm ra, lúc này, bọn họ cũng chỉ có thể tạm thời làm như không thấy.
“Đi thôi các anh em, nên rút thôi, về đi ngủ, nhiệm vụ tiếp sau đó cứ giao lại cho các anh em trực ca sau.” Một chiến sĩ Phong Hạo hô một tiếng, sau đó chuẩn bị gọi mọi người rút lui.
Ngay đúng lúc này, từ phía xa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân rất lớn.
“Rầm rập rầm rập rầm rập!”
Tiếng bước chân hỗn loạn và dày đặc giống như có cả nghìn con ngựa đang chạy. Lúc bấy giờ, còn kèm theo tiếng gầm rú của vô số động cơ.
Hơn ba mươi thế lực Nam Cương liên thủ lại tạo thành một đội di động tốc độ nhanh đã tới rồi!
“Giết! Giết bọn họ!”
“Mẹ nó, không để bọn tao ngủ, thì bọn tao cũng cho bọn mày ngủ giấc nghìn thu luôn!”
Cường đạo Nam Cương đông không đếm xuể, tiếng giết trong miệng rung trời, cùng tấn công về phía bên này một cách điên cuồng. Phía chính diện mười nghìn người, bên trái mười nghìn người, bên phải mười nghìn người. Nhân số nhiều hơn gấp ba lần phía bên chiến sĩ Phong Hạo.
“Đậu má, vừa đánh vừa lui!” Sĩ quan phụ tá của khối liên minh Phong Hạo lập tức ra lệnh, mọi người bắt đầu rút lui.
“Bằng bằng bằng bằng!”
“Ầm! Ầm ầm!”
Đôi bên chính là kẻ thù vừa gặp nhau lại càng tức tối hơn. Trong nháy mắt vừa tiến vào tầm bắn đã bắt đầu toàn bộ khai hỏa. Những cường đạo Nam Cương này chưa bao giờ từng đoàn kết như ngày hôm nay. Mà lúc này trong lòng bọn họ lại nghẹn một bụng tức, cho nên đều xông lên một cách dũng mãnh không sợ sống chết. Chiến sĩ bên khối tập đoàn Phong Hạo chắc chắn không thể ngăn cản được.
“Rút lui! Rút lui!”
“Không đánh được, chạy nhanh một chút!”
“Xong rồi, cường đạo Nam Cương điên rồi, mau chạy thôi!”