“Có cảm giác như bọn họ có bệnh, giống như cố ý không cho chúng ta đi.”
Một sĩ quan phụ tá uống một ngụm nước, không nhịn được châm chọc một câu.
Đức Khánh nghe thấy câu này trong đầu lóe lên ánh sáng, đôi mắt nheo lại.
Sĩ quan phụ tá nói không sai, Liễu Tông Trạch đang cố ý lôi kéo bọn họ, không để bọn họ rời đi, không cho bọn họ phân tâm làm việc khác.
“Cố ý dây dưa với chúng ta…”
“Tình huống lúc này, chúng ta chiến đấu với khối tập đoàn Phong Hạo, là quan trọng nhất…”
Đức Khánh vừa nghĩ lại, vừa lẩm bẩm nói: “Bọn họ cố ý kìm chế chúng ta, là vì không cho chúng ta đi nơi nào sao?”
“Bọn họ lại cứ tới vào hôm nay, vậy thì nói lên, chắc chắn có liên quan tới chuyện ngày hôm nay…”
“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì…”
Đức Khánh nhắc tới chuyện này, chậm rãi dừng lại, sau đó đột nhiên trợn to mắt.
“Cảnh Đông!”
Khối tập đoàn Phong Hạo, không muốn bọn họ tới Cảnh Đông đúng không?
Nhất định là như vậy!
Chiến tranh ở bên Cảnh Đông, nói không chừng liên quan tới khối tập đoàn Phong Hạo?
Đức Khánh không ngừng suy nghĩ trong đầu, cảm thấy đáp án trong lòng giống như đã trở nên rõ nét rồi.
Ngăn cách một tầng plastic mỏng nhạt, tầng lá mỏng này, nhưng làm thế nào cũng không phá được nó.
“Không được, mình phải gọi điện cho ngài John.”
“Nói chuyện này cho ngài ấy, để ngài ấy phân tích một chút.”
Trái tim Đức Khánh đập nhanh hơn.
Nếu khối tập đoàn Phong Hạo có quan hệ với Cảnh Đông, vậy thì đây là chuyện lớn.
Đức Khánh càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy không yên, lúc này cầm lấy di động.
“Ngài Đức Khánh, các anh em tới Cảnh Đông điều tra tin tức đã trở lại.”
Ngay sau đó, sĩ quan phụ tá ở ngoài cửa gõ cửa, giọng điệu cung kính báo cáo.
“Đã trở lại sao?”
“Cũng được! Bảo bọn họ vào đi.”
Lúc này Đức Khánh vẫy tay, trong lòng nghĩ, tìm hiểu tình hình bên Cảnh Đông trước đã.
Sau đó báo tình hình bên Cảnh Đông cho John cũng được.
Rất nhanh, hai thanh niên được sĩ quan phụ tá dẫn dắt, đi vào trong phòng.
“Ngài Đức Khánh.”
Hai thanh niên tiến vào xong, lập tức cung kính chào hỏi Đức Khánh.
“Các anh em không có chuyện gì chứ? Các cậu đều an toàn đúng không?”
Đức Khánh khụ một tiếng, giả bộ quan tâm nói.
Lúc này ông ta quản lý trên trăm nghìn binh sĩ, cần nên lấy lòng mọi người, cho nên việc này phải làm.
Nhưng không thèm để ý ở trong mắt ông ta, đã bán đứng ý nghĩ chân thật trong lòng ông ta.
“Cảm ơn ngài Đức Khánh quan tâm, các anh em đều không sao.”
“Một phần lớn người của chúng tôi đều không đi ra khỏi khu vực Nam Cương, mà chiến đấu là ở bên Cảnh Đông, cho nên không thương tổn tới chúng tôi.”
Trong mắt người thanh niên kia lộ ra cảm động, vội vàng chắp tay đáp.
“Được rồi! Vậy cậu nói cho tôi nghe xem, rốt cuộc bên Cảnh Đông đã xảy ra chuyện gì?”
Đức Khánh căn bản không thèm để ý đám thanh niên này có an toàn hay không xua tay áo hỏi.
“Ngài Đức Khánh, bên Cảnh Đông thật sự xảy ra chiến đấu, nhưng thời gian cũng không lâu.”
“Sau đó tôi phái mấy anh em, lặng lẽ qua đó hỏi thăm tình hình.”
“Cuối cùng mới biết được, là chuyện ngài Đức Khánh đánh bất ngờ Cảnh Đông, khiến bọn họ tức giận.”
“Có người cảm thấy cần liên thủ đối phó chúng ta, có người cảm thấy là cường đạo Cảnh Đông giả mạo chúng ta, nuốt thế lực khác.”
“Dù sao có đủ cách nói, sau đó mười mấy thế lực không bàn bạc được, trực tiếp xông vào đánh nhau.”
Giọng nói của người thanh niên này trầm ổn, đọc nhấn rõ từng chữ cũng rõ ràng dị thường, nhanh chóng báo cáo tình hình ra.
“Ha ha ha! Là vậy sao?”
“Cường đạo Cảnh Đông là một đám ngu ngốc sao? Ha ha ha!”