“Được rồi!”
Đức Khánh nhíu mày xua tay, mọi người lập tức không lên tiếng.
“Tên phế vật minh chủ Nam Minh kia, đúng là một cái thùng cơm.”
“Lúc trước còn muốn tranh binh quyền phía bắc với tôi, quả thực là khờ dại!”
“Ông ta đã chết, con mẹ nó đúng là đáng chết!”
Đức Khánh hừ lạnh một tiếng, nhắc tới minh chủ Nam Minh, giọng điệu thần thái đều vô cùng khinh thường.
Một đám cường đạo Nam Minh may mắn còn sống, đương nhiên là không dám phản bác, đều cúi đầu im lặng không nói.
“Nhưng mà các cậu may mắn còn sống, sau này cứ đi theo tôi, tôi sẽ không ngu ngốc như minh chủ Nam Minh.”
Đức Khánh cười mỉa một tiếng, giống như ban ân cho mọi người.
“Dạ! Cảm ơn ngài Đức Khánh!”
“Cảm ơn ngài Đức Khánh!”
Mọi người đều khom người nói cảm ơn, thần thái giọng điệu vô cùng cung kính.
Đức Khánh đợi bọn họ ngẩng đầu lên xong, ánh mắt chậm rãi đảo qua mặt những người này.
Vừa định nói hai câu khích lệ, bỗng nhiên dừng lại.
“Hả?”
Đức Khánh hơi kinh ngạc, nhìn về phía một cường đạo Nam Minh may mắn còn sống.
Ông ta cảm thấy người thanh niên này có chút quen thuộc, từng gặp ở chỗ nào rồi nhỉ?
Mà người thanh niên này bị Đức Khánh nhìn hai giây, trong mắt có chút mất tự nhiên.
Nhưng không được tự nhiên đó chỉ lóe lên, sau đó người thanh niên chủ động tiến lên, quỳ gối trước mặt Đức Khánh.
“Ngài Đức Khánh, ngài còn biết tôi sao?”
“Lúc trước tôi đi theo ngài, sau đó bị phân tới bên Nam Minh.”
“Ngài Đức Khánh, lúc trước tôi thật sự đi theo ngài, đi theo ngài Đỗ Ngọc Minh mà, sao ngài có thể phân tôi tới chỗ Nam Minh như vậy!”
“Lúc trước ngài Đỗ Ngọc Minh còn nói, có cơ hội sẽ tiến cử tôi cho ngài, nhưng mà tôi không nghĩ tới, vậy mà mình bị phân tới Nam Minh, thiếu chút nữa không thể trở về.”
Người thanh niên quỳ trên đất gào khóc, giống như vô cùng trung thành đối với Đức Khánh.
“Ách…”
Đức Khánh nghe thấy thế thì sửng sốt, sau đó ho khan một tiếng che giấu xấu hổ.
Chẳng trách ông ta sẽ cảm thấy hơi quen, hóa ra người thanh niên này từng là thuộc hạ của mình!
Nhưng thuộc hạ của Đức Khánh nhiều như vậy, có rất nhiều người nhìn thì quen, nhưng chưa chắc có thể gọi ra tên, cho nên xuất hiện tình huống như vậy cũng là chuyện vô cùng bình thường.
“Được rồi! Chuyện quá khứ cho qua cả đi.”
“Từ hôm nay trở đi, tôi muốn khiến khối tập đoàn Phong Hạo phải trả giá thật đắt.”
“Sĩ quan phụ tá, dẫn theo các anh em đi xuống nghỉ ngơi, tôi còn có nhiệm vụ giao cho bọn họ đi làm.”
Đức Khánh xua tay, sĩ quan phụ tá lập tức gật đầu đồng ý, sau đó dẫn dắt gần chục nghìn người cường đạo Nam Minh may mắn còn sống đi xuống nghỉ ngơi.
“Ha ha.”
Đức Khánh nhìn xung quanh trại đóng quân, không nhịn được phát ra tiếng cười ha ha.
Kế hoạch của John đã bắt đầu khởi động, mà hiện giờ Đức Khánh là người John nể trọng nhất.
Phóng tầm mắt cả Nam Cương rộng lớn, trăm nghìn người do mình Đức Khánh này cầm đầu.
Loại cảm giác đứng trên đỉnh này, thật sự khiến Đức Khánh say mê từ tận đáy lòng!
Lúc xế chiều, đại liên minh Nam Cương phái ra hai mươi nghìn cường đạo, lại trấn thủ bên cạnh vùng đất phía bắc.
Hơn nữa vị trí trại đóng quân, là nơi cường đạo Nam Cương tụ tập lúc trước.
Liễu Tông Trạch chọn trăm nghìn người đánh luân phiên, cũng ở đây giết hai mươi nghìn cường đạo Nam Cương.
Mà Đức Khánh cố ý sắp xếp người ở đây, biểu đạt ý không cần nói cũng biết.
Khối tập đoàn Phong Hạo của cậu, không phải rất trâu bò sao?
Có gan, cậu cứ tiếp tục đánh đi!