Làm như vậy, cũng được xem như là đang khiêu khích tôn nghiêm của toàn bộ Việt Nam.
Cho dù là ai thì cũng không dám làm như vậy.
Hơn nữa, nếu như mười mấy Thành phố kia bắt tay lại với nhau, vậy thì cứ coi như là Cao Phong có dùng vũ lực để cưỡng ép tấn công cũng chưa chắc có thể đánh lại được!
Cao Phong khẽ cau mày lại, vốn dĩ cho rằng là năm mươi nghìn binh sĩ kia đã nhập cảnh xong rồi thì cũng được coi như đã tính trước kỹ càng.
Cho nên, vào thời điểm anh gọi điện thoại cho Phạm An Quốc, giọng điệu của anh mới dám mạnh mẽ và ngang ngược đến như vậy.
Bây giờ nhìn lại, nếu như mà nhà họ Phạm muốn ngáng chân của chính mình thì vẫn có thể ung dung đến như vậy, vô cùng nhẹ nhàng là đã có thể áp chế được chính mình.
“Cô Thanh Nhiên!”
Mười mấy người đàn ông trung niên có thân phận không thấp đi vào bên trong sảnh lớn, sau đó đều cung kính chào hỏi Phạm Thanh Nhiên.
“Cao Phong, tôi giới thiệu cho anh làm quen một chút, những người này, mỗi người trấn thủ một Thành phố.”
“Mà Thành phố dưới danh nghĩa của bọn họ lại chính là những Thành phố trên đoạn đường đi từ Thành phố Hà Nội đến Thành phố Đà Nẵng kia.”
“Ồ đúng rồi, điểm quan trọng nhất chính là, bọn họ đều thuộc vào sự quản lý của chủ hai tôi.” Khóe miệng của Phạm Thanh Nhiên lộ ra một nụ cười, trên mặt một lần nữa được treo sự tự tin lên.
Nếu không có được Cao Phong, vậy thì cô ta phải phá hủy Cao Phong.
Cao Phong khẽ cau mày, rơi vào sự im lặng, trong lòng lại có một cơn giận đang chậm rãi bay lên.
Phạm Thanh Nhiên bây giờ đã hoàn toàn điên rồi, những chuyện mà cô ta làm cũng càng ngày càng quá đáng.
Một lần lại một lần tới khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Cao Phong.
“Kim Tuyết Mai, cô núp ở phía sau làm cái gì, tại sao lại không dám đi tới đây?”
Phạm Thanh Nhiên thấy Cao Phong không nói lời nào, đột nhiên quay đầu, chĩa mũi dùi về hướng Kim Tuyết Mai.
“Cô gào thét cái gì vậy?” Cao Phong cau mày nhìn về phía Phạm Thanh Nhiên.
“Ha ha, tôi rống lên như vậy đấy thì lại có thể như thế nào? Hôm nay Phạm Thanh Nhiên tôi muốn gào tên người nào thì sẽ gào tên người đó ra.”
“Cao Phong anh quyền thế ngút trời, toàn bộ Thành phố Hà Nội này đều là thiên hạ của anh à?”
“Anh nói cho tôi nghe xem, anh có thể làm gì được tôi?” Phạm Thanh Nhiên ha ha cười to, đưa tay quăng tóc ra phía sau gáy, trong lời nói tràn đầy giễu cợt.
Lần đầu tiên đi đối mặt trực tiếp với Kim Tuyết Mai và Cao Phong, bởi vì lúc đó cô ta chỉ có một thân một mình, cho nên mới bị Cao Phong đánh ra khỏi núi Bồng Thiên.
Phạm Thanh Nhiên thật sự là rất muốn thử nhìn xem một chút, lần này đứng phía sau cô ta có gần hai trăm nhân vật lớn có trọng lượng không thể coi thường, Cao Phong có còn cái lá gan này hay không.
Kim Tuyết Mai hơi nhíu hai hàng chân mày đẹp mắt lại, sau đó chậm rãi vịn thành vào ghế, nhấc chân đi về phía trước.
Bất kể như thế nào, cô cũng đều phải đứng cùng với Cao Phong, sóng vai đối mặt với Phạm Thanh Nhiên.
“Cao Phong, em ở đây.” Kim Tuyết Mai đưa bàn tay nhỏ bé ra, nắm lấy bàn tay của Cao Phong, sau đó nhẹ nhàng nói.
“Được.” Cao Phong khẽ gật đầu với Kim Tuyết Mai, sau đó nghiêng người che chở, chắn cô về phía sau lưng.
“Che chắn làm cái gì? Sợ tôi ăn cô ta chắc? Loại phụ nữ chỉ biết tránh ở sau lưng, kéo chân sau của người khác thì có gì hay ho chứ? Tôi thật sự không biết anh cảm thấy yêu thích và coi trọng cô ta ở điểm nào nữa, hử?”
Giọng điệu của Phạm Thanh Nhiên vô cùng nóng nảy, đưa tay chỉ vào Kim Tuyết Mai đang đứng ở phía sau lưng của Cao Phong mà hô lên.
“Cô đừng ép tôi.” Cao Phong khẽ cau mày, nhìn thẳng về phía Phạm Thanh Nhiên.
“Cao Phong, là anh đang ép tôi!”
Phạm Thanh Nhiên đột nhiên quay đầu, hướng về phía Cao Phong, sau đó nổi giận gầm lên một tiếng.
Hai mắt trợn to, tựa như là người phát điên.
Dáng vẻ của cô ta bây giờ cho người khác một loại cảm giác, cô ta có thể liều hết, dù là bất cứ thứ gì.
Cao Phong không muốn lãng phí miệng lưỡi vô nghĩa với Phạm Thanh Nhiên, làm như vậy ngoại trừ việc lãng phí thời gian ra thì không còn bất kỳ tác dụng gì nữa.
“Anh nói tôi đang ép anh, vậy anh lại không thể thỏa hiệp một lần sao?”