Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3016

“Các người làm gì vậy? Các người bắn thứ gì? Con gái tôi đang mang thai, van cầu các người đừng bắn nó thứ đó!” Sắc mặt Kiều Thu Vân trắng bệch, trong lòng vô cùng kinh hãi, che trước mặt Kim Tuyết Mai kêu lên.

“Mang thai ư?” Thanh niên áo đen nở nụ cười, liếc nhìn bụng Kim Tuyết Mai: “Mang thai, vậy thì tôi sẽ bắn trúng nơi mang thai của cô ta!”

Thanh niên áo đen cười lạnh, cầm một khẩu súng gây mê nhắm ngay bụng Kim Tuyết Mai.

Kiều Thu Vân trực tiếp quỳ xuống.

“Van cầu các anh bắn tôi đi! Đừng bắn con gái tôi! Nó là thai phụ mà! Sao các anh có thể mất hết nhân tính đối xử với nó như thế? Các anh có thù thì đi trả thù đi, sao lại làm hại tới người nhà?” Kiều Thu Vân kinh hãi quỳ xuống van xin thanh niên áo đen, muốn họ đừng tiêm loại thuốc đó cho Kim Tuyết Mai. Nhưng ánh mắt thanh niên áo đen chỉ hiện lên một tia tàn nhẫn.

“Cút đi! Bà nên may mắn vì chúng tôi không muốn giết các người! Không thì hôm nay, toàn bộ núi Bồng Thiên sẽ không còn một người sống sót!” Thanh niên áo đen ngạo mạn nói, cứ như thể anh ta chính là thần linh khống chế mạng sống con người, chậm rãi đặt ngón tay lên cò súng, nhắm vào bụng Kim Tuyết Mai.

Sắc mặt Kim Tuyết Mai trắng bệch, bởi vì có thai không tiện hành động nên không biết phải làm gì bây giờ.

“Tuyết Mai! Chạy mau! Chạy ra đằng sau đi! Đừng để chúng bắt được!” Kiều Thu Vân bỗng hét lên, cắn răng nhào về phía thanh niên áo đen.

“Hừ!” Thanh niên áo đen hừ lạnh, sau đó nhắm ngay Kiều Thu Vân bóp cò súng. Một cây kim nhỏ xíu lập tức bắn trúng đùi Kiều Thu Vân. Kim Tuyết Mai đùi mềm nhũn, ngã xuống đất ngay lập tức. Cùng lúc đó, liều thuốc gây tê bắt đầu lan tràn khắp thân thể, phát huy hiệu lực. Kiều Thu Vân cắn lên đầu lưỡi để giữ tỉnh táo, sau đó nhào lên ôm chân thanh niên áo đen, dùng hết sức cắn trúng đùi anh ta.

“Tuyết Mai! Chạy mau! Chạy ngay đi!” Kiều Thu Vân sốt ruột bảo vệ con gái nên hoàn toàn không suy nghĩ quá nhiều, dùng hết sức bình sinh cắn xé, đôi mắt đỏ ngầu như thể đang nổi điên.

“Á!” Thanh niên áo đen đau đớn hét lên, sau đó liên tục bắn mấy phát đạn gây tê lên người Kiều Thu Vân. Nhưng lúc này Kiều Thu Vân như đã sinh ra kháng thể với thuốc gây tê, chỉ cắn mạnh hơn chứ không thấy nhẹ bớt.

“Á! Kéo bà ta ra! Mau kéo bà ta ra cho tôi! Đồ chó điên!” Thanh niên áo đen ném súng gây mê, sau đó túm tóc Kiều Thu Vân kéo bà ta ra. Nhưng Kiều Thu Vân vẫn liều mạng ôm chặt chân gã thanh niên, chỉ hận không thể dùng hết sức bình sinh. Mười mấy tên mặc đồ rằn ri cũng vội vàng xông lên kéo Kiều Thu Vân.

Kim Tuyết Mai vô cùng kinh hãi, trong lòng vừa sợ vừa giận, rất muốn xông lên giúp đỡ, nhưng cô biết mình không thể giúp được gì. Kim Tuyết Mai sờ bụng, đột nhiên xoay người chạy ra đằng sau. Nếu có thể, cô muốn dùng sinh mệnh của mình để bảo đảm mạng sống cho cái thai trong bụng. Giờ khắc này, Kim Tuyết Mai bỗng nhớ tới mẹ đẻ của mình. Nguyên nhân bà ấy ruồng bỏ mình là gì? Có khi nào cũng là vì bảo vệ mình không?”

“Bắt lấy cô ta! Nhất định phải bắt được cô ta! Phải bắt sống! Mau lên!” Thanh niên đồ đen hét lên, chỉ huy mười mấy người đuổi theo Kim Tuyết Mai.

“Bịch bịch bịch!” Thanh niên áo đen túm tóc Kiều Thu Vân, liên tục đấm lên người bà ta, không hề nương tay. Nhưng từ đầu chí cuối, Kiều Thu Vân vẫn không hề kêu la mà vẫn cắn chặt chân anh ta không chịu nhả ra.

“A!!!” Kiều Thu Vân bỗng rống to, sau đó cắn rách một miếng da thịt dưới chân của thanh niên áo đen.

“Các người muốn hại con gái tôi thì giết tôi trước đi!” Miệng Kiều Thu Vân còn dính máu, điên cuồng gào lên, tiếp tục xông về phía gã thanh niên áo đen.

“Mẹ nó! Đồ điên! Đồ điên!” Thanh niên áo đen liên tục lùi lại, vết thương trên đùi chảy máu, để lại vệt máu thật dài trên mặt đất. Còn Kiều Thu Vân như đã dùng hết sức lực, bỗng trợn mắt ngã xuống đất.

“Tiên sư nó!” Gã thanh niên mắng một tiếng, sau đó nhảy lên đá trúng đầu Kiều Thu Vân. Đầu Kiều Thu Vân bị va chạm với mặt đất, lâm vào hôn mê.

Lại có tiếng bước chân dồn dập vang lên, mười mấy tên mặc đồ rằn ri bắt giữ Kim Tuyết Mai bị khăn bịt miệng trở về đại sảnh biệt thự. Cô đang mang thai nên chung quy là không tiện hành động, không thể thoát khỏi mười mấy binh lính huấn luyện kỹ càng.

“Mẹ nó! Mẹ mày cắn rớt một miếng thịt của tao! Tao sẽ cắn rớt mười miếng thịt của mày!” Gã thanh niên tiến lên cho Kim Tuyết Mai một cái tát thật mạnh. Kim Tuyết Mai bị đánh đến mức ù tai, phẫn nộ nhìn gã thanh niên.

“Đội trưởng, cấp trên còn có chuyện muốn hỏi cô ta, anh chú ý một chút.” Một thanh niên rằn ri nhìn bụng của Kim Tuyết Mai, sau đó không đành lòng khuyên nhủ.

“Mẹ nó!” Gã thanh niên mắng một tiếng, trực tiếp cầm súng gây mê bắn vào bụng Kim Tuyết Mai. Kim gây mê nhanh chóng có hiệu quả, Kim Tuyết Mai dần lâm vào hôn mê.

“Mang nó đi! Khốn khiếp!” Chân gã thanh niên chảy máu lênh lắng, chửi thề một tiếng rồi được binh lính đỡ đi.

Mọi người tới nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ thoáng chốc sau đã biến mất không còn bóng dáng. Núi Bồng Thiên cũng trở về với tĩnh lặng.

Thời gian là công bằng nhất, bất kể anh từng trải qua điều gì, bất kể nơi nào đã xảy ra chuyện gì, nó vẫn luôn trôi qua.


Chương 3017
Ba giờ sáng, bốn giờ sáng, mãi tới năm giờ sáng, mặt đất bị bóng tối bao phủ dần dần trở nên sáng ngời, màu đen thối lui, nghênh đón ánh sáng sắp tiến tới. Bầu trời trước bình minh vẫn rất tối tăm, mà trên bầu trời Hà Nội đã có tiếng động cơ gầm rú vang lên. Có mấy cô quét rác buổi sáng nghe thấy tiếng động nên ngẩng đầu lên, không nhịn được trợn tròn mắt.
Chín chiếc máy bay trực thăng giống như chín con diều hâu bay vụt qua bầu trời thành phố Hà Nội, nhanh chóng bay đến phía bắc thành phố. Máy bay trực thăng bay rất thấp, gần như áp sát tầng thượng của các tòa nhà cao tầng. Tiếng gió cuộn lên theo cánh quạt cùng với tiếng động cơ ầm ĩ truyền vào tai mỗi người một cách rõ ràng. Một lần xuất hiện chín chiếc máy bay trực thăng ở Hà Nội chắc chắn sẽ gây chấn động rất lớn. Mọi người đều líu lưỡi kinh hãi, dừng lại công việc trong tay, ngửa đầu nhìn trời. Đối với một số người biết tình hình thực tế thì họ rõ ràng, Cao Phong đã trở lại.
Đúng thế, anh đã trở lại, trở về nghênh đón người yêu của anh!
“Bùm! Bùm!” Bỗng nhiên chính giữa thành phố Hà Nội, một viên pháo hoa khổng lồ bắn lên trời cao, pháo hoa rực rỡ nổ tung trên trăm mét, tỏa ra ánh sáng sáng ngời làm lóa mắt người xem. Quả pháo hoa đầu tiên phát nổ, tiếng nổ ầm ĩ như tiếng sấm vang vọng trên bầu trời Hà Nội.
Mà đó mới chỉ là bắt đầu. Ngay sau đó, chung quanh Hà Nội lại liên tiếp bắn lên vô số pháo hoa.
Pháo hoa đồng loạt bắn lên không trung như đã chuẩn bị từ lâu, đủ mọi màu sắc, rực rỡ lóa mắt, nổ tung không ngừng. Chưa đầy một phút, toàn bộ Hà Nội đã bị pháo hoa bao phủ. Bầu trời vốn còn tờ mờ tối được pháo hoa chiếu sáng, trông rất đẹp đẽ. Xem ra đám Long Chí Minh cả đêm không ngủ, đều chờ đợi Cao Phong đến đây. Họ nhịn lâu như vậy là vì chuẩn bị niềm vui bất ngờ vào thời khắc này, bây giờ không cần phải che giấu.
Càng ngày càng nhiều người Hà Nội mặc quần áo, bước ra khỏi nhà, hoặc đứng trên ban công, trên sân thượng ngắm cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, giống như đêm giao thừa, thậm chí tết nhất còn chưa náo nhiệt bằng lúc này. Bởi vì đã lâu lắm rồi Hà Nội không cho phép bắn pháo hoa.
Càng ngày càng nhiều người ra khỏi nhà, ra ngoài đường tụ tập một chỗ, cùng nhau nghênh đón bữa tiệc pháo hoa này.
“Chào mừng anh Phong trở về!”
“Chào mừng anh Phong trở về!”
Trong thoáng chốc, chung quanh Hà Nội bắt đầu có người lớn tiếng hò hét, vô số tiếng kêu vang lên tụ tập lại một chỗ, đinh tai nhức óc. Cao Phong ngồi trên máy bay dẫn đầu nhìn cảnh tượng bên dưới, trong lòng cũng vô cùng sục sôi. Đám Long Chí Minh làm tốt lắm.
Cao Phong hít sâu một hơi, sau đó chỉ huy mọi người điều khiển máy bay trực thăng liên tục vòng quanh bầu trời thành phố. Sau đó Cao Phong lấy di động gọi cho Kim Tuyết Mai. Mặc dù mới sáng ra đã quấy rầy giấc ngủ của Kim Tuyết Mai thì không được tốt lắm, nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày đặc biệt. Lát nữa còn sẽ có thợ trang điểm tới trang điểm sơ qua cho Kim Tuyết Mai.
“Cô ấy là vợ của Cao Phong tôi đây, tôi cô ấy xinh đẹp gả đến nhà họ Cao. Tôi muốn cho mọi người biết vợ tôi xinh đẹp nhường nào!” Cao Phong vừa thì thào vừa gọi cho Kim Tuyết Mai.
“Tút… Tút… Tút… Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không nghe máy, xin quý khách vui lòng gọi lại vào lần sau.”
Sau tiếng đổ chuông, không ai nghe máy.
“Ngủ say đến thế sao?” Cao Phong buồn cười, tiếp tục gọi điện thoại, trong lòng thầm nghĩ thai phụ đúng là rất ham ngủ, bên ngoài ầm ĩ như vậy mà vẫn không thể đánh thức Kim Tuyết Mai. Bây giờ toàn bộ thành phố đều tràn ngập pháo hoa cùng tiếng nổ đinh tai nhức óc, có lẽ đã đánh thức cư dân của cả thành phố này.
“Tút… Tút… Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không nghe máy…”
Lần này vẫn không ai bắt máy. Nụ cười trên môi Cao Phong dần dần đọng lại.
“Không thể nào, Tuyết Mai không ngủ say đến thế…” Cao Phong đặt điện thoại xuống, nhíu mày nhìn về phía núi Bồng Thiên. Anh vốn định cho Kim Tuyết Mai đứng trên sân thượng biệt thự tận mắt nhìn mình xuất hiện, nhưng bây giờ lại không thể liên lạc được.
“Anh Phong, có chuyện gì vậy?” Phi công hỏi.
“Bay thẳng tới núi Bồng Thiên đi!” Cao Phong trầm ngâm một lát rồi ra lệnh. Trong lòng Cao Phong bỗng hơi bồn chồn, cảm xúc mong chờ trong suốt chặn đường bỗng dưng bị chặn ngang.
“Vâng!” Phi công bắt đầu điều khiển máy bay trực thăng bay về phía núi Bồng Thiên.
Trong thành phố, pháo hoa vẫn liên tục bay lên. Thấy máy bay trực thăng của Cao Phong bắt đầu dần dần hạ cánh, rất nhiều người cũng đi theo máy bay tụ tập đến gần núi Bồng Thiên. Bên ngoài ngoại ô cách Hà Nội còn có mười mấy cây số, có thể thấy đoàn xe của đám Long Tuấn Hạo đăng trên đường tăng tốc chạy tới.
Bầu trời dần dần sáng lên. Mặt trời đã bắt đầu ló dạng ở đằng đông.
Chín chiếc máy bay đồng thời hạ cánh dưới chân núi Bồng Thiên, Cao Phong nhìn chằm chằm biệt thự trên đỉnh núi. Anh rất mong chờ người khiến anh ngày nhớ đêm mong bỗng nhiên xuất hiện ở nơi đó, mặc đồ ngủ của bà bầu mỉm cười ngọt ngào nhìn anh. Nhưng không có. Không hiểu sao nhịp tim Cao Phong bỗng đập nhanh hơn. Cao Phong hít sâu một hơi, mở cửa khoang máy bay muốn bước xuống.
“Anh Phong, hoa.” Một binh sĩ Phong Hạo lập tức đưa cho anh một bó hoa hồng đỏ rực. Không hiểu sao Cao Phong lại cảm thấy khó chịu, đang định nhận lấy thì bỗng liếc thấy mấy người nằm dưới chân núi. Trái tim Cao Phong chợt siết chặt, trừng mắt nhìn xuống bên dưới.
Lúc này trời đã dần sáng, thế nên tầm nhìn không còn bị cản trở.
“Xong… Xảy ra chuyện rồi!” Cao Phong bỗng trợn tròn mắt, sau đó ném hoa hồng xông ra bên ngoài.
“Anh Phong! Anh Phong!” Các binh sĩ Phong Hạo trên chín chiếc máy bay cũng phát hiện điều khác thường, lớn tiếng kêu lên!
Cao Phong điên cuồng chạy đến trước mắt đám người ngất xỉu, liên tục kêu gọi. Mười chiến sĩ áo đen chính là những người phụ trách bảo vệ núi Bồng Thiên.
“Người anh em! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?!”
Cao Phong mở to mắt, quỳ xuống mặt đất kéo một chiến sĩ áo đen rống lên. Bộ âu phục đắt tiền đã bị dính bụi bẩn, nhưng Cao Phong lại không quan tâm.
“Xong! Hỏng rồi!” Một binh sĩ Phong Hạo thấy cảnh này, lập tức gọi điện thoại cho đám Long Tuấn Hạo.
“Anh Hạo, đã xảy ra chuyện rồi! Núi Bồng Thiên gặp nguy hiểm…” Các binh sĩ Phong Hạo vừa chạy vừa báo cáo cho Long Tuấn Hạo.
“Mẹ kiếp! Bây giờ không phải là lúc đùa giỡn! Hôm nay là ngày vui của anh Phong, thằng nào dám nói gở, tao xé nát miệng nó!” Long Tuấn Hạo chửi ầm lên.
“Anh Hạo, là thật, các anh em bảo vệ núi Bồng Thiên đều ngã xuống… Bây giờ anh Phong đang kêu họ, các anh mau lên!” Binh sĩ Phong Hạo sốt ruột nói năng loạn xạ.
Nghe đến đây, Long Tuấn Hạo lâm vào trầm mặc.
“Mẹ kiếp! Tăng hết tốc độ cho tao! Tao muốn tới núi Bồng Thiên trong vòng ba phút!” Long Tuấn Hạo im lặng một lát rồi hít sâu, sau đó cầm bộ đàm ra lệnh. Đội ngũ mấy ngàn chiếc siêu xe lập tức điên cuồng đạp chân ga hết cỡ, lao ra ngoài.
Cùng lúc đó, đám Long Chí Minh cũng lần lượt chạy tới núi Bồng Thiên.
“Tôi lên núi, các cậu canh chừng họ.” Cao Phong không thể đánh thức mấy người nằm trên mặt đất. Anh đứng dậy, điên cuồng chạy lên núi.


Chương 3018

“Tuyết Mai! Tuyết Mai!”

Lúc này, đầu Cao Phong vang lên ong ong, anh như phát điên, vừa hô to vừa hướng về phía núi Bồng Thiên mà leo lên.

Giờ phút này, anh chỉ cảm thấy toàn thân như mất hết tất cả sức lực, ngay cả bước chân đi cũng có chút không thật, giống như mềm oặt ra.

“Phịch!”

Vấp phải tảng đá dưới chân, Cao Phong lập tức nằm rạp xuống đất.

“Sột!”

Tảng đá sắc nhọn kia đâm lập tức đâm vào lòng bàn tay Cao Phong, máu chảy ra đỏ thẫm.

Cao Phong hít một hơi, một tay cởi khoác vest ra, sau đó lại dồn sức chạy về phía ngọn núi.

“Tuyết Mai, đừng xảy ra chuyện gì, anh cầu xin em đừng xảy ra chuyện gì…”

“Anh có thể không cần bất cứ thứ gì, anh không cần thị trấn Biển Đông, anh không cần thành phố Đà Nẵng, cũng không cần làm bá chủ của thành phố Hà Nội…”

“Cầu xin em, đừng xảy ra chuyện gì, hãy đồng ý với anh…”

Cao Phong trừng to đôi mắt, hai con mắt đỏ au, càng không thể kiểm soát được, cứ lẩm bẩm trong miệng.

Nhưng, càng đến gần biệt thự trên đỉnh núi, trong lòng Cao Phong càng bồn chồn và bất an, cho đến khi anh nổi giận.

Phóng tầm mắt nhìn xung quanh, tất cả đều là binh sĩ áo đen nằm trên mặt đất.

Ngổn ngang lộn xộn, như thể xác chết ở khắp mọi nơi, trông cực kỳ thê lương.

“A!”

Cao Phong đột nhiên tức giận, hét lên một tiếng, chạy như điên vào phía trong biệt thự.

“Tuyết Mai! Tuyết Mai!”

Lúc này, Cao Phong không khác một con sư tử nổi điên là mấy, cố hết sức hét lớn tiếng đầy phẫn nộ.

Từng tiếng gào thét kia vang lên, truyền ra rất rất xa, đến nỗi cổ họng cũng bị hét lên muốn vỡ ra.

“Hít!”

Cao Phong lại một lần nữa trợn tròn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng trong biệt thự.

Bà Kiều Thu Vân quần áo xộc xệch, miệng đầy máu tưới, nằm ngửa trên mặt đất.

Nền đất bên cạnh là một nắm tóc rơi xuống đất.

Cao Tử Hàn, thím Trần Vân Lan và Kim Vũ Kiên thì ngất xỉu ở cách đó không xa.

Chỉ không thấy bóng dáng của Kim Tuyết Mai.

Cao Phong đột nhiên xông vào phòng ngủ, nhanh chóng tìm bên trong biệt thự một lượt.

Nhưng, ngay cả một chút bóng dáng cũng không thấy.

“Vũ Kiên, Tử Hàn, thím Vân, dì Bình, mọi người tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!”

Ở trong biệt thự, Cao Phong quỳ rạp bịch một cái, gào lên với mấy người.

Lúc này, anh đang mê man bất lực, lại giận dữ mãi không ngớt, anh hoàn toàn không có cách nào giữ được bình tĩnh.

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nói cho em biết, nói cho em biết đi!”

Cao Phong ra sức lắc mạnh bả vai của Kim Vũ Kiên, cố gắng kìm nén cơn tức giận vào trong lòng.

Gánh chịu niềm hy vọng của hàng chục nghìn người, đi khắp phương Bắc để đón vợ của anh.

Nhưng điều chờ đợi anh lại là kết quả như thế này…

Nhưng mà, lúc này anh dù có căm hận cũng không biết phải căm hận ai!

Cao Phong, anh đã khóc…

Những giọt nước mắt như những hạt ngọc vỡ ra, từng giọt lớn rơi xuống.

Ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi, ướt đẫm cả khuôn mặt của Kim Vũ Kiên.

“Hức! Hức!”

Cao Phong nắm chặt hai nắm đấm, cắn chặt răng kêu lên kẹt kẹt.

“Mấy người, mấy người đã phá vỡ giấc mơ của tôi…”

“Mấy người vì cái gì mà phải phá vỡ giấc mơ của tôi vào lúc này!”

Cao Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, nắm chặt hai nắm đấm, lập tức hét lên một tiếng gào thét tan nát cõi lòng.

Lúc này, dưới chân núi Bồng Thiên.


Chương 3019

Mấy nghìn hàng xe sang trọng đuổi kịp tới nơi trong chốc lát.

Không đợi xe dừng hẳn lại, Long Tuấn Hạo đã đạp cửa bước xuống xe, đi ra ngoài giống như phát điên.

Ngay sau đó là hơn chục nghìn binh sĩ Phong Hạo cũng nối đuôi nhau từ trên xe đi xuống.

Cách đó không xa, Long Chí Minh và các thành viên khác của khối tập đoàn Đế Phong cũng mang theo một lượng lớn người, tập trung về phía bên này.

Vừa đúng lúc mọi người nghe được tiếng gào thét phát ra từ trên đỉnh núi.

“Mẹ kiếp!”

Long Tuấn Hạo nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, đồng tử đột nhiên nhíu lại.

“Tuấn Hạo, Tuấn Hạo, chuyện gì xảy ra vậy?”

Long Chí Minh sắc mặt u ám, đột nhiên xông tới hỏi.

Long Tuấn Hạo nắm chặt nắm đấm, đột nhiên xoay người lại, một tay đẩy Long Chí Minh qua một bên.

“Long Chí Minh! Cha nói cho con biết, cha bảo vệ thành phố Hà Nội như thế này sao? Hả?”

“Cha có biết, cha có biết chúng ta đã chuẩn bị bao lâu rồi không, cha có biết anh Phong coi trọng ngày hôm nay tới cỡ nào không, hả, hả?”

“Cha Chí Minh, ngay cả bản thân mình cha cũng không bảo vệ cho tốt, cha chính là phế vật đấy! Có biết không!”

Lúc này, Long Tuấn Hạo cũng đã phát điên lên, quát mắng to tiếng, chỉ vào cha của mình mà lớn tiếng chửi mắng.

Long Chí Minh và những người khác trợn tròn hai mắt, yết hầu chuyển động một chút, sửng sốt không nói nên lời.

“Tuấn Hạo, bình tĩnh lại đi, ông ấy là cha cậu đấy!” Liễu Tông Trạch quát to một tiếng.

“Con mẹ nó, cha gì mà cha của tôi!”

“Mấy người có biết…, biết anh Phong của tôi, anh ấy đã đợi ngày này bao lâu rồi không…”

Khi Long Tuấn Hạo nói xong, nước mắt ngay lập tức rơi xuống, sau đó cũng chạy về phía núi Bồng Thiên.

Một số thành viên chủ chốt bên cạnh Cao Phong cũng vội vàng đuổi theo, những người khác thì chờ đợi bên dưới.

Bên trong biệt thự.

Cao Phong vừa khóc vừa gọi điện lại cho Kim Tuyết Mai một lần nữa.

Nhưng chuông điện thoại di động của Kim Tuyết Mai lại vang lên trong phòng.

“Anh rể, anh rể, anh đã quay lại…”

Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt Kim Vũ Kiên khiến cho Kim Vũ Kiên tỉnh lại trước.

Cao Phong ném điện thoại đi, hai tay nắm chặt lấy vai Kim Vũ Kiên, vội vàng hỏi: “Tuyết Mai, cô ấy, cô ấy ở đâu?”

“Em, em không biết…”

“Rất nhiều người, rất nhiều người đến đây, tất cả đều mặc đồ rằn ri…”

“Em bị đánh bằng một thứ gì đó rồi ngay lập tức thiếp đi…”

Bây giờ, Kim Vũ Kiên cũng vô cùng hoảng sợ, nói năng lộn xộn.

Trước khi Kim Tuyết Mai bị bắt đi, cô đã bất tỉnh rồi cho nên vốn dĩ không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.

Cao Phong khẽ nghiến răng, đi thẳng vào phòng bếp mang ra một chậu nước, nhìn ba người Kiều Thu Vân.

“Xin lỗi!”

“Ào!”

Một chậu nước đột nhiên dội xuống, ba người hứng chỗ nước lạnh như băng, lập tức làm họ tỉnh dậy nhanh hơn.

“Cậu chủ Kình Thiên, cậu chủ Kình Thiên, bọn họ…”

“Anh Kình Thiên, bọn họ muốn bắt chị Tuyết Mai.”

Hai người Cao Tử Hàn và Trần Vân Lan ngồi dậy, la lớn.

“Thả con gái tôi ra!”

Kiều Thu Vân vừa mở mắt ra đã lao về phía Cao Phong như điên.

Sau khi nhìn rõ là Cao Phong, Kiều Thu Vân vội vàng dừng lại, ánh mắt ngây dại nhìn Cao Phong.

“Mau, mai đi cứu Tuyết Mai đi, con bé bị người ta bắt đi…”

Kiều Thu Vân thoáng lau qua máu trên miệng, lời nói thì thào, nói.

“Bị ai bắt đi? Là ai? Hắn ta nói chuyện gì hay không?”


Chương 3020
Cao Phong kìm nén cơn tức giận trong lòng, nắm lấy vai Kiều Thu Vân hỏi.
“Không hề nói gì cả, nhưng mặc quần áo rằn ri giả, chỉ đích danh muốn bắt Tuyết Mai đi”
“Bọn họ, bọn họ còn phải tiêm cho Tuyết Mai, tôi không biết đó là cái gì!”
Kiều Thu Vân vừa nói vừa ra sức tự tát chính mình, bà ta đã không thể bảo vệ được Kim Tuyết Mai.
“Được rồi, tôi hiểu rồi…”
Cao Phong chậm rãi nắm chặt hai nắm đấm, sau đó cơ thể cứng đờ lại, đứng lên, trực tiếp đi ra phía bên ngoài.
Trong khoảnh khắc này, trong lòng anh đã có một số suy đoán.
“Anh rể, anh rể, anh muốn làm gì vậy, chị ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, anh, anh đừng…”
Kim Vũ Kiên trợn tròn mắt, vội vàng hét lên một tiếng.
Lúc này, nói không sai thì Cao Phong như thể biến thành một người khác.
Hai mắt đỏ như máu, toàn thân toát ra một luồng sát khí khiến cho người ta khiếp sợ, giống như một tên ác quỷ máu me bước ra từ trong địa ngục.
“Anh không sao.”
“Cho dù là ai làm việc này, lần này anh sẽ giết chết hắn!”
Cao Phong đầu cũng không quay lại đi thẳng ra ngoài, giọng nói khàn khàn.
Bọn người Long Tuấn Hạo cùng các thành viên của các bộ phận của Khối tập đoàn Đế Phong ở thành phố Hà Nội, đã đợi bên ngoài sân.
Nhìn thấy Cao Phong mắt đỏ bừng bước ra ngoài, tất cả mọi người đều hồi hộp mà nhìn.
“Anh Phong…”
Long Tuấn Hạo lau mắt một chút, sau đó hét lên một tiếng.
Hàng trăm người, tất cả đều như mở to con mắt, ánh mắt như thể đem theo câu hỏi nhìn thẳng vào Cao Phong.
“Tuyết Mai, đã bị đưa đi rồi.” Cao Phong ngữ khí bình tĩnh nói.
Nhưng những ai quen thuộc với anh đều biết rằng, sau sự bình tĩnh này chứa đựng sát khí, căm hận và giận dữ.
“Hít!”
Long Tuấn Hạo và những người khác hít một ngụm khí lạnh.
Cuối cùng, vẫn là kết quả tệ nhất này.
“Roạt! roạt!”
Trong một khoảnh khắc, mấy người Long Chí Minh và các nhân viên ở lại trong thành phố Hà Nội, tất cả đều quỳ gối xuống đất.
“Anh Long …”
Trên mặt tất cả mọi người đều mang theo sự hổ thẹn, giọng nói run rẩy.
Mấy người Cao Phong đã chiến đấu trong thành phố Đà Nẵng, bọn họ ở lại hậu phương, nhưng lại xảy ra loại chuyện như thế này.
Dù có nói một ngàn lần, một vạn lần, họ cũng thể tránh khỏi trách nhiệm trong chuyện này.
Hơn nữa, trong lúc này cũng không có ai dám chối bỏ tránh trách nhiệm.
Nhìn Cao Phong lúc này dường như rất bình tĩnh, thực ra lại đang kìm nén sát khí, làm cho người ta sợ hãi không thôi.
Vào thời điểm này, anh nói muốn cho ai chết, đó cũng chỉ là một câu nói mà thôi.
Những người này càng hiểu được tầm quan trọng của Kim Tuyết Mai đối với Cao Phong.
Vì vậy, Cao Phong lúc này, rất có thể đã rơi vào trạng thái điên cuồng.
Nếu như Cao Phong đã trở nên điên cuồng, thì còn có chuyện gì mà anh không dám làm, hay anh không thể làm ra được chứ?
“Phong tỏa tất cả lối ra vào của thành phố Hà Nội, vào được mà không thể ra được.”
Ánh mắt Cao Phong chầm chậm quét qua tất cả mọi người, nói ra câu đầu tiên.
“Dạ!”
Có người lập tức đáp lại, sau đó bước sang một bên và bắt đầu gọi điện thoại.
“Lấy tất cả các camera giám sát trong bán kính hai mươi kilomet quanh khu núi Bồng Thiên.” Đây là câu nói thứ hai.
“Không vấn đề gì.” Một lần nữa có người trả lời, ngay sau đó lập tức đi làm.
“Lục soát cả thành phố xem có Tuyết Mai không.” Đây là mệnh lệnh thứ ba.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK