Lốp xe chạy ngang qua mặt đường, làm bắn lên một vệt nước lớn, lan rộng về hai bên.
Đoàn xe dừng lại, Cao Phong từ từ mở mắt.
Một tên vệ sĩ mặc áo đen lập tức xuống xe mở cửa, giơ ô che cho Cao Phong.
“Không cần, tắm mưa có thể khiến tôi tỉnh táo hơn.”
Cao Phong nhẹ nhàng đẩy ra, mặc cho nước mưa lạnh lẽo tạt vào mặt, cười nhạt và nói.
Sau khi nói xong, Cao Phong chuẩn bị bước lên núi.
“Anh Phong, anh nhìn đằng trước kìa.” Đột nhiên, một tên vệ sĩ mặc áo đen hét lên một tiếng.
Cao Phong khẽ cau mày, nhìn theo hướng ngón tay của tên vệ sĩ.
Phía trước ánh sáng đèn xe ô tô chiếu rọi, một nam thanh niên toàn thân ướt sũng, mặt không cảm xúc đang quỳ dưới đất.
Quần áo trên người ướt sũng, tóc cũng ướt rượt dán vào mặt, những giọt nước tựa theo hai bên má mà nhỏ xuống.
Trong ánh sáng của chùm đèn pha, giọt mưa càng rõ nét và chảy nhanh hơn.
Đó là Liễu Tông Trạch!
“Con mẹ nó, cậu bị điên à?”
Cao Phong nhìn thấy cảnh này, tim bỗng nhiên thắt lại, sau đó liền bước tới túm lấy Liễu Tông Trạch mà kéo lên.
“Anh…Anh Phong?”
Liễu Tông Trạch dường như mới phản ứng lại, sững sờ nhìn Cao Phong.
Ánh mắt rời rạc dần tập trung lại, sau đó vội vàng nói: “Anh Phong, anh trở về rồi!”
“Đứng dậy rồi nói.” Cao Phong cau mày, kéo Liễu Tông Trạch lên.
“Anh Phong, tôi không đứng!”
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, ngày đó không phải anh đã từng hỏi tôi có hối hận hay không sao? Tôi thật sự thấy hối hận rồi!”
Liễu Tông Trạch né tránh khỏi bàn tay Cao Phong, vươn tay ra, liên tục giáng từng bạt tai vào mặt mình.
“Chát!”
“Chát!”
Bàn tay tự tát vào mặt khiến nước bắn tung tóe, có vài giọt nước bắn vào mắt Cao Phong.
“Đủ rồi!”
Cao Phong nắm tay Liễu Tông Trạch, ngăn cản anh ta tiếp tục tự đánh mình.
“Anh Phong, anh đừng cản tôi! Tôi sai rồi, tôi là tên khốn, tôi thật có lỗi với anh!”
“Để tôi đánh đi! Chỉ có như vậy, lòng tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn!”
Liễu Tông Trạch vẫn tiếp tục vươn tay, từng cái, từng cái đánh vào mặt mình.
Không hề nương tay, mỗi cái tát hạ xuống, âm thanh đều vang rất xa.
“Con mẹ nó, cậu đừng có làm chuyện ngu ngốc nữa được không?”
Hốc mắt Cao Phong đỏ lên, hai tay kiềm chế tay của Liễu Tông Trạch.
“Anh Phong.”
Liễu Tông Trạch liên tiếp giáng mấy cái bạt tai, đánh đến mức khóe miệng rỉ máu, toàn thân run rẩy một trận.
“Anh Phong, đánh tôi đi. Anh đánh tôi, mắng tôi đều được, nếu anh không đánh không mắng thì lòng tôi không thể cởi bỏ được khúc mắc này.”
Liễu Tông Trạch gào khóc, người đàn ông mình đồng da sắt cứ vậy mà quỳ trên mặt đất mà khóc như mưa.
Có cảm giác hổ thẹn với Cao Phong, còn có nỗi đau khi mất đi người mình yêu.
Bao nhiêu cảm xúc chồng chéo lên nhau, tất cả đều đổ dồn lên người Liễu Tông Trạch.
Cho dù anh ta có làm bằng sắt, e rằng cũng khó mà có thể chịu đựng được.
Xung quanh, hàng chục vệ sĩ đứng im không nói một lời.
Ngay cả Long Tuấn Hạo cũng ngồi trong chiếc xe đậu ở phía xa, lặng lẽ hút thuốc.
Lúc này, chỉ có Cao Phong và Liễu Tông Trạch mới có thể giải quyết được vấn đề giữa bọn họ.
“Anh Phong, tôi cảm thấy hổ thẹn với hai từ “anh em”, hổ thẹn với sự tín nhiệm của anh, hổ thẹn với tất cả những gì anh dành cho tôi.”
“Ngày hôm đó, tôi còn ra tay đánh anh, bây giờ anh đánh lại đi, anh không đánh lòng tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu.”