“Hơn nữa, nếu mang binh lính dạng nào ra, thủ hạ của Cao Phong, cũng sẽ làm làm như cậu ta thôi.”
“Bọn họ, giống như là lò xo, chúng ta càng áp chế, bọn họ càng phản khách lại.”
“Ít nhất hiện tại bọn họ còn im lặng chống cự, nếu thật sự chân chính rạch mặt nhau, chuyện này còn phát sinh rắc rối nhiều hơn, cậu hiểu hay không?”
Ông Trần liếc nhìn Lâm Thừa Khải, cắn răng giận dữ nói.
Lâm Thừa Khải sờ sờ chóp mũi, nhỏ giọng nói: “Chỉ cần lực lượng đủ lớn, lò xo cũng có thể đập nát.”
“Cậu! Thật sự vô liêm sỉ!”
“Lò xò nát, ai tổn thất?”
“Bọn họ tổn thất, Việt Nam chúng ta không tổn thất sao?”
“Ông phải hiểu được một việc, kẻ địch của chúng ta là thế lực bên ngoài, không phải người trong nước cùng một nhà với nhau!”
Tâm trạng ông bây giờ đã phiền não lắm rồi, không có tâm trạng giải thích đạo lý với Lâm Thừa Khải.
Lâm Thừa Khải cúi đầu yên lặng, không nói nhiều lời.
“Không được, tôi phải giải thích cho bọn họ một chút.”
“Bây giờ, không giải thích không được.”
Ông Trần trầm mặc một lát, cầm điện thoại trên bàn lên.
“Ông Trần, ngài muốn giải thích như thế nào? Nói Cao Phong âm thầm hành động, sư thật là đứng đầu ra trận?”
“Nếu ông nói vậy, có thể sẽ làm cho Cao Phong lâm vào bước đường cùng.”
Lâm Thừa Khải nó một cầu, khiến cho ông Trần lập tức ngơ ngác.
Ông thừa nhận, lúc này ông đúng là đã hồ đồ.
Nếu giải thích rõ ràng, một khi kế hoạch bại lộ, không chỉ có Việt Nam bị những thế lực mạnh của nước ngoài liên thủ nhắm vào. Mà ngay cả Cao Phong, những nước khác cũng sẽ có phòng bị, thậm chí có thể nghĩ biện pháp, giết chết Cao Phong!
Ông Trần trầm tư một lát, vẫn là yên lặng đặt điện thoại xuống.
‘Đinh đinh đinh!”
Điện thoại vừa đặt xuống, thì tiếng chuông vang lên.
“Bộp!”
Ông Trần theo bản năng đứng lên, đặt điện thoại bên tai.
“Có tôi đây.”
Nghe một tiếng lệnh, ông Trần nháy mắt đứng thẳng, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
“Ông nghĩ nên giải quyết thế nào?”
Điện thoại bên kia, nói ra bảy từ.
Giọng điệu trầm ổn, không buồn không vui, nhưng khiến tinh thần ông Trần sửng sốt.
Ông Trần lúc này lâm vào trầm mặc.
Giải quyết như thế nào?
Ngoại trừ Cao Phong, không ai có thể giải quyết được chuyện này.
Cậu ta vừa đi, hôm nay liền xảy ra đại loạn*.
Mặc dù ông Trần là thống đốc của quân đội, cũng bất lực.
Nhưng ông Trần biết, đây không phải câu trả lời mà vị bên kia muốn nghe.
“Tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực giải quyết!”
“Nếu thật tự không giải quyết được, tôi sẽ đích thân để Cao Phong trở về trấn áp chuyện này xuống.”
Ông Trần vẫn giữ tư thế đứng nghiêm, giọng nói vang dội trả lời.
“Thực tế một chút.”
Điên thoại bên kia nói ra mấy chữ này, làm cho trong lòng ông Trần rất lo lắng.
Phương pháp thực tế một chút…
Lúc này ông Trần sao có thể làm được?
“Tôi…”
“Tôi sẽ tự mình đi tìm cấp dưới của Cao Phong nói chuyện, nghĩ biện pháp ngăn chặn trận hỗn loạn này.”
“Sau đó, nhanh chóng bắt đầu lại, khôi phục bình thường.”
Ông Trần trầm mặc vài giây, vẫn là nói ra chuyện trước mắt ông có thể làm được.