Lâm Thừa Khải chậm rãi gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra, trực tiếp đi tới trước mặt ông Trần, cho ông Trần nhìn gì đó.
Đầu tiên, Lâm Thừa Khải mở một video tin tức.
“Các vị khán giả yêu quý trước màn hình, đây là báo Hà Nội.”
“Hai mươi phút trước, 136 phân chi của khối tập đoàn Đế Phong thành phố Hà Nội, liên thủ tổ chức buổi họp báo.”
“Chúng ta tạm thời vẫn chưa biết rõ mục đích của họ, bây giờ chúng ta sẽ xem hiện trường buổi họp báo qua video.”
Tiếng của phóng viên vừa dứt, ống kính chuyển đi, xảy ra biến đổi.
Chỉ thấy bên trong phòng hội nghị cực lớn, hơn một trăm người mang u phục giày da cả nam lẫn nữ, ngồi cùng một chỗ với vẻ mặt chăm chú.
Trước Long Chí Minh, Đường Bảo Nam, Liễu Gia Bình, Tưởng Hưng Thịnh, thậm chí cả Kim Ngọc Hải đang theo sát phía sau.
Sau đó, lần lượt là các người phụ trách các chi nhánh thành phố của Đế Phong.
Mỗi người trong ảnh, đều có gia tài ngàn tỷ, chắc chắn là người có quyền một phương.
Nhiều người như vậy cùng hội tụ với nhau, cũng đủ để làm vô số người chấn kinh.
Dưới đài, thì là vô số các phóng viên tin tức.
Từng người phóng viên đều khiêng camera, cầm Microphone trong tay không ngừng hướng về phía trước.
Đối mặt với ống kính, vẻ mặt Long Chí Minh nghiêm túc, không có nửa điểm nói nhảm, trực tiếp đưa miệng chậm rãi tới gần Microphone.
“Khối tập đoàn Đế Phong, 136 chi nhánh trên dưới, từ từ đợi cậu Phong trở về.”
“Nếu như cậu Phong không về, chúng tôi lập tức rút vốn, đồng thời lập tức giải tán Khối tập đoàn Đế Phong, cùng tất cả tập đoàn dưới trướng.”
“cậu Phong, chờ cậu trở về!” Long Chí Minh chậm rãi mở miệng.
“cậu Phong, chờ cậu trở về.”
“Một ngày không về, chúng tôi sẽ giải tán 18 phân bộ của công ty, ba ngày không về, thì giải tán ba mươi phân bộ công ty!”
Hơn một trăm ba mươi người, ánh mắt kiên định, ngữ khí trầm thấp, phảng phất ẩn chứa niềm tin vô cùng to lớn.
Vẫn là câu nói kia, vẻ mặt và lời nói đều có thể giả vờ, nhưng mà ánh mắt không thể làm giả.
Ông Trần có thể nhìn thấy sự quyết tâm trong ánh mắt của đám người Long Chí Minh, giống như chăm chú thề thốt.
Ống kính đến nơi đây im bặt mà dừng, lần nữa về trên mặt nữ phóng viên kia.
“Chúng ta có thể nhìn thấy, Khối tập đoàn Đế Phong của thành phố Hà Nội, nơi năm giữ các ông chủ kinh tế, hẳn là đã xảy ra biến cố gì…”
Những lời phía sau, Ông Trần không nghe được tiếp.
Bây giờ trong đầu ông ta đang kêu ong ong.
Ông Trần thật sự không nghĩ tới, một câu của Cao Phong, vậy mà thật sự có được hiệu lực lớn như vậy.
“Đây là muốn phản sao! !”
Ông Trần chậm rãi nắm chặt bàn tay, hai con mắt mang theo lực áp bách to lớn, trực tiếp nhìn về phía Cao Phong.
Mà Cao Phong như không nhìn thấy Ông Trần, vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế như cũ.
Anh cố gắng lâu như vậy, chiến đấu lâu như vậy.
Những ngày chiến đấu nam bắc, sao có thể để uổng công?
Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời.
Bình thường Cao Phong đối xử trọng tình với bọn họ, quan hệ giữa bọn họ, đã sớm không còn đơn giản là đàn em nữa rồi.
Bây giờ Cao Phong gặp đại nạn, bọn họ sao lại không thể không hợp tác?
Đây cũng là thực lực của Cao Phong anh, đây là thực lực của Cao Phong, là thực lực!
Ở trong mắt mấy người, Cao Phong tôi chẳng qua chỉ là một người quê mùa.
Nhưng, người quê mùa chưa hẳn không thể tỏa ra lực lượng kinh người.
“Ông Trần, ông lại đây xem cái này.”
Lâm Thừa Khải thở ra một hơi, lần nữa ấn mở một tin tức khác.
“Thành phố Đà Nẵng báo, công ty đa quốc gia Hà Đô, người tổng phụ trách của chi nhánh trong nước là cậu Jason tuyên bố thông cáo.”