Lúc trước khi chạy trốn trong rừng nguyên sinh ở Nam Cương, Cao Phong đã cưỡng chế thay đổi quyết định, chuyển hướng đi Cảnh Đông.
Sau đó, anh phát triển rất tốt ở Cảnh Đông, Cao Phong cảm thấy anh đã thực sự phá vỡ được xiềng xích của số phận.
Nhưng cho đến bây giờ, anh nhận ra rằng mình chưa bao giờ thoát ra khỏi chiếc gông cùm này.
Vận mệnh xoay chuyển luôn sở hữu một sức mạnh kỳ diệu như thế.
Anh cố gắng tìm mọi cách để trốn tránh, nhưng vẫn không thể tránh được.
Bởi vì rất lâu về trước anh đã có liên hệ nhân quả với Tây Vực.
Chỉ là nhân quả này chưa bùng nổ mà thôi.
Lâm Vạn Quân nhìn Cao Phong, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng khổ sở.
Ông ta có thể thấy được, Cao Phong thực sự không muốn đến Tây Vực và đã nỗ lực rất nhiều vì việc đó.
Đôi khi, số phận sẽ thúc đẩy bạn đi về phía trước, cho dù bạn có muốn hay không.
Giống như bây giờ, Cao Phong phải đến Tây Vực để giải cứu người phụ nữ của mình.
“Hóa ra cháu thực sự là thiên sát cô tinh, ai thân thiết với cháu đều sẽ gặp tai họa.”
“Nếu Kim Tuyết Mai không kết hôn với cháu, cô ấy sẽ không bị cuốn vào cuộc tranh chấp này.”
“Cháu không ngờ vận rủi của mình lại liên lụy đến cô ấy.”
Cao Phong thở dài, từ từ ngẩng đầu nhìn bóng đèn, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
“Cậu chủ Phong, có lẽ, đây chính là số phận.”
Lâm Vạn Quân cắn răng, nhưng rốt cuộc ông ta vẫn không nói bất kỳ lời an ủi nào.
Có một số việc chỉ Cao Phong mới có thể làm được.
Có một số con đường chỉ Cao Phong mới có thể đi.
“Cậu chủ Phong, vậy cậu có đi không?”
Sau khi Lâm Vạn Quân than thở xong, ông ta ngẩng đầu hỏi Cao Phong.
Nghe thấy vấn đề này, Cao Phong im lặng.
Cả hai người đều biết rằng một khi Cao Phong bước chân vào Tây Vực, vận mệnh của anh cũng sẽ thay đổi theo.
Đây cũng là lời mà ông cụ Cao đã để lại.
Chỉ cần không đặt chân đến Tây Vực, Cao Phong có thể yên ổn sống cả đời.
Nhưng một khi đã đặt chân đến mảnh đất Tây Vực kia, số phận của anh sẽ thay đổi chóng mặt.
Giờ đây những lời của ông cụ Cao đã ứng nghiệm.
Lúc này Cao Phong đang mang quân hàm trung tướng, nắm trong tay ba trăm nghìn quân, trực thuộc hai chiến khu lớn ở phía nam và phía đông của lãnh địa.
Về mặt thương mại, anh có tài sản hàng chục nghìn tỷ và có rất nhiều sản nghiệp ở trong nước lẫn biên giới.
Khối tập đoàn Đế Phong, phố thương mại Kiên Thành…
Với những thứ này, dù Cao Phong sống mười đời vẫn xài không hết tiền, tận hưởng sự vinh quang và giàu có vô tận.
Nhưng nếu Cao Phong đi tới Tây Vực thì sống chết khó lường.
Vậy rốt cuộc nên lựa chọn như thế nào đây?
Về vấn đề này, Lâm Vạn Quân không thể đưa ra lời khuyên nào cho Cao Phong.
Ông ta muốn Cao Phong nghe theo trái tim mình để tương lai không để lại những điều tiếc nuối.
“Haizz!”
Cao Phong thở dài, khóe miệng nở nụ cười chua xót.
“Cháu đã từ chối ông Trần, từ chối trợ lý Trương, từ chối cấp trên, cháu từ chối hết tất cả Việt Nam!”
“Nhưng cháu không thể từ chối trái tim mình.”
“Cháu có thể không quan tâm đến bất cứ ai, nhưng Tuyết Mai và con của cháu, làm sao cháu có thể không quan tâm chứ?”
“Cháu có thể không đi sao?”
“Cháu, nhất định phải đi.”
Cao Phong nói xong lời cuối cùng, ánh mắt và giọng điệu trở nên cực kỳ kiên quyết.
Đó là sự kiên quyết đến tận cùng, cứng rắn đến mức thần ngăn giết thần người ngăn giết người.
“Đúng vậy, cậu bắt buộc phải đi.”
Lâm Vạn Quân thở dài, đáp án này vốn không nằm ngoài dự đoán của ông ta.