Nói dung tục một chút thì là vẫn còn tiếc nuối, còn chấp niệm.
Cho nên tiềm thức của cụ chống đỡ không cho bản thân lâm vào tình trạng xấu nhất.
Có lẽ cụ ấy còn chuyện gì tiếc nuối chưa hoàn thành, lúc này mới có thể tiếp tục kiên trì.”
Bác sĩ cũng không quá xác định được tình huống, cho nên không dám nói quá chắc chắn.
Cao Phong nghe những lời này lại cảm thấy rất có lý.
Cái gọi là chấp niệm thật sự rất mơ hồ.
Nhưng Cao Phong biết, những thứ như vậy hoàn toàn có thật.
Chấp niệm thậm chí có thể mang đến tiềm năng thật lớn cho con người, giúp họ làm những chuyện bình thường không làm được.
Tựa như ở hội tranh võ giả ở phía đông chợ biển lần trước, Cao Phong rõ ràng đã kiệt sức nhưng vẫn có thể bộc phát tiềm năng thật lớn.
“Tôi nghĩ mình biết lý do bà nội có thể kiên trì lâu đến như vậy.”
Cao Phong dừng một chút, bỗng nhiên thở dài.
Anh bỗng nhớ tới một việc.
Lần trước, lúc Cao Phong dẫn người về hải đảo nhà họ Cao.
Bà cụ Cao vừa thấy anh liền tỉnh táo trong thời gian ngắn.
Mà lần này bà cụ Cao có thể tỉnh lại cũng vì Cao Phong.
Hai lần đều vì Cao Phong mà mạnh mẽ duy trì trạng thái tỉnh táo trong chốc lát, đây tuyệt đối không phải trùng hợp.
Cho nên Cao Phong cảm thấy chấp niệm của bà cụ Cao chắc chắn có liên quan đến mình.
Có lẽ bà nội còn có chuyện gì muốn nói cho mình.
Cho nên mới chống đỡ không đi tới bước đường diệt vong.
Bây giờ Cao Phong chỉ có thể chờ bà cụ Cao tỉnh lại mới có thể đến hỏi.
“Haizz…
Vì sao có những việc cứ phải đợi tới lúc mọi người không thể nói nên lời mới muốn cho con biết?
Vì sao mấy năm trước không chịu nói với con?”
Cao Phong than nhẹ một tiếng, vuốt ve bàn tay bà cụ Cao, trong mắt tràn đầy phức tạp.
Bà cụ Cao lúc này nhắm nghiền hai mắt, trên cổ còn quấn một vòng băng vải, đây là vết thương do Cao Anh Hạo dùng dao găm cắt qua.
“Vết thương này sẽ không sao chứ?” Cao Phong nhìn bà cụ Cao, hỏi bác sĩ bên cạnh.
“cậu chủ Kình Thiên yên tâm, bằng phương pháp chữa bệnh của đảo Bắc chúng ta bây giờ thì vết thương này chỉ coi là vết thương nhỏ.
Cho dù là động mạch chủ bị thương, chỉ cần đưa tới đúng lúc, không bỏ lỡ giờ vàng chữa trị, chúng tôi cũng có thể đảm bảo cụ Cao sẽ không đi tới đường cùng.”
Nghe bác sĩ nói vậy, cuối cùng Cao Phong cũng yên tâm.
“Vậy bệnh si ngốc của bà nội thì sao? Sau này có thể khôi phục không?” Cao Phong lại hỏi.
“cậu chủ Kình Thiên, chỉ cần ngưng dùng loại thuốc hiện tại, những tổn thương gây ra cho não bộ cụ Cao sẽ dần dần biến mất.
Nhưng lượng thuốc đã dùng trước đó vẫn sẽ tạo thành di chứng, tôi nghĩ cần phải điều trị thành từng đợt.
“Chờ tới khi hệ thống miễn dịch bài trừ hết độc tố do thuốc lưu lại ra ngoài mới có thể chuyển sang giai đoạn điều dưỡng.
Nhưng bà cụ có thể khôi phục đến mức nào thì tôi cũng không khẳng định được.
Quan trọng nhất là bản thân cụ phải cố gắng.”
Bác sĩ vừa nhìn hồ sơ bệnh án trong tay, vừa giải thích với Cao Phong.
“Được rồi, làm phiền mọi người. Mọi người nhất định phải nghĩ cách giúp bà nội khôi phục đến trạng thái tốt nhất.”
Cao Phong nói xong liền đứng lên, dặn dò bác sĩ vài câu.
“Xin cậu chủ Kình Thiên yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức bảo đảm sức khỏe cho cụ nhà.” Bác sĩ chân thành nói.
Cao Phong gật đầu, sau đó rời khỏi hòn đảo phía Bắc của nhà họ Cao.
Tiếp đó Cao Phong cần đi sang hai đảo khác xem xét tình huống.
Đảo Đông là cửa chắn phía Đông lối vào hải vực nhà họ Cao, trên đảo đa số là chiến sĩ nhà họ Cao.
Mà lúc này đảo Đông đã bị diệt, cho nên việc cần làm chỉ là bổ sung lại một ít lực lượng phòng ngự là có thể tiến vào quỹ đạo.