Tình huống gì đây?
Ông ta vừa định chuẩn bị một tiếng sau, sẽ khởi xướng tổng tiến công đối với khối tập đoàn Phong Hạo.
Như vậy không đợi ông ta khởi xướng tấn công, khối tập đoàn Phong Hạo đã đánh tới trước rồi sao?
Khối tập đoàn Phong Hạo có động tác nhanh hơn mình một bước nhiều lần, chẳng lẽ bọn họ thật sự có thể tính trước?
Sĩ quan phụ tá nói xong, lập tức mất hồn mất vía, giống như lá gan đều bị dọa nát.
“Tôi biết rồi, bọn họ đây là muốn dùng biện pháp lần trước, mỗi lần tiến vào mười nghìn người, sau đó bắn hết đạn lại chạy.”
“Còn muốn trình diễn đánh luân phiên sao? Ông đây cho xe tăng bắn nát bọn họ.”
Đức Khánh hừ lạnh một tiếng, muốn di chuyển xe lăn đi ra ngoài.
“Ngài Đức Khánh, hiện giờ bọn họ đã xông tới năm mươi nghìn người…”
“Tần Đông Quân vội vàng dẫn theo năm nghìn người chống cự, nhưng căn bản không chống đỡ được.”
“Hiện giờ người của Tần Đông Quân tử thương vô số, bị đuổi giết đánh tơi bời, chạy trốn tới bên ngài John, trước mắt không rõ sống chết.”
Sĩ quan phụ tá vừa mới nói xong, Đức Khánh đột nhiên trợn to mắt.
“Cái gì? Đã vào năm mươi nghìn người sao?”
“Đúng vậy! Bọn họ phá quy định, bây giờ tôi gọi điện cho ngài John, bảo ông ấy dùng trăm nghìn binh sĩ.”
Đức Khánh cười ha ha, lúc này muốn quay đầu đi gọi điện thoại.
“Ngài Đức Khánh, binh sĩ của ngài John, không phải đã đến tám mươi nghìn người sao?”
Sĩ quan phụ tá sửng sốt một lát, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở.
Lúc này Đức Khánh mới kịp phản ứng, sau đó hừ lạnh một tiếng nói: “Vậy tôi cũng cần phải báo cáo với ngài John một lát.”
Giọng nói vừa dừng, Đức Khánh cầm lấy điện thoại, trực tiếp ấn số John.
Nhưng trong điện thoại truyền ra báo đường dây bận.
“Mẹ kiếp!”
Đức Khánh tức giận mắng một tiếng, bỏ điện thoại xuống.
Không có tín hiệu.
Lại không có tín hiệu.
Từ một tháng trước, sau khi khối tập đoàn Phong Hạo xây dựng ở Tam Giác Vàng, tín hiệu ở khu vực này giống như trở nên khi được khi không.
“Trước mắt mặc kệ, đánh bọn họ trở về!”
“Chỉ có hai trăm nghìn người, bây giờ ông đây có xe tăng rồi!”
Đức Khánh không có chút hoảng sợ, lúc này dẫn người ra ngoài, chuẩn bị tự mình chỉ huy tác chiến.
Vùng đất bên cạnh Nam Cương.
Khối tập đoàn Phong Hạo và cường đạo Nam Cương đã giao chiến.
Nhóm đầu tiên đi ứng phó khối tập đoàn Phong Hạo, do Tần Đông Quân – sĩ quan phụ tá mới nhậm chức dẫn dắt.
Nhưng sau khi thất bại, Tần Đông Quân dẫn người chạy trốn, chẳng biết đi đâu.
Số người còn lại đang không ngừng tụ tập, chuẩn bị đánh lại khối tập đoàn Phong Hạo.
Trái lại khối tập đoàn Phong Hạo cũng không vội vàng xao động, đấu pháp cũng tương đối cẩn thận.
Cùng lúc đó, chỗ John ở cũng đã nghe thấy tiếng súng, lúc này rời giường muốn đi thăm dò tình hình.
“Báo cáo ngài John, bên ngoài có một đám người tới, nói là muốn gặp ngài.”
Ngay sau đó, sĩ quan phụ tá đi tới, báo cáo với John.
“Người nào?”
John nhíu mày hỏi.
“Binh sĩ Nam Cương, nói là sĩ quan phụ tá bên cạnh Đức Khánh, có việc gấp tìm ngài.”
Lúc này sĩ quan phụ tá báo cáo rõ ràng, không sót một chữ.
“Mau dẫn tiến vào.”
Lúc này John xua tay.
Sĩ quan phụ tá lĩnh mệnh rời đi, nhanh chóng dẫn theo ba người thanh niên đi tới.
Vũ khí của ba thanh niên này, tất nhiên là bị lấy đi không còn.