Ngay sau khi ngón tay của Cao Phong nhấc lên hoàn toàn, họa tiết chín ô vuông kia, như bị phá hủy trong nháy mắt, rầm một tiếng bắt đầu rơi xuống.
Giống như, ban đầu có một sợi dây liên kết chúng lại với nhau, nhưng bây giờ sợi dây đó bị đứt ra, nên chúng không còn được kết nối chặt chẽ với nhau nữa, mà bắt đầu rơi xuống.
“Rầm rầm!”
Trong phút chốc, nơi họa tiết chín ô vuông của cái hộp nhỏ này, vậy mà lại rơi xuống hết.
Cùng lúc đó, một cái lỗ khóa nhỏ được dấu dưới họa tiết chín ô vuông, cũng lộ ra rồi.
Hầu kết của Cao Phong chuyển động hai cái, một bên than thở về sự xuất sắc của kỹ thuật này, một bên lấy chìa khóa nhỏ, trực tiếp cắm vào giữa lỗ khóa.
“Cạch!”
Cao Phong hít sâu một hơi, bắt đầu vặn chìa khóa một cái.
“Lạch cạch!”
Một tiếng giòn vang lên, nắp hộp nhỏ đột nhiên rung lên một cái, rồi từ từ mở ra.
Bỗng nhiên Cao Phong mở to mắt nhìn vào trong hộp.
“Cháu trai của ông, Kình Thiên thân khải!”
Cái đầu tiên đập vào mắt chính là mấy cái chữ to cứng cáp có lực.
Cháu trai của ông, Kình Thiên thân khải!
Mấy cái chữ to này, đều dùng bút lông viết ra, lực dùng bút rất mạnh mẽ khắc sâu vào gỗ ba phân.
Kiểu chữ không phải là loại rồng bay phượng múa, nhưng thoạt nhìn rất quy cũ, ẩn chứa một loại cảm giác mở rộng ra rồi hợp lại một cách ngang ngược.
Đây chính xác là chữ viết tay của ông cụ Cao.
Năm đó Cao Phong đi theo ông cụ Cao, cũng đã học thư pháp sơ sơ.
“Haizz!”
Cao Phong thở dài một tiếng, vẻ mặt trở nên cực kỳ ngưng trọng, sau đó duỗi hai tay lấy đồ trong hộp ra.
Ở trong này, cũng là một cái hộp gỗ nhỏ, trên mặt dán mấy chữ của ông cụ Cao.
Cao Phong nhẹ nhàng mở hộp gỗ nhỏ, nhìn thấy đầu tiên là một bức thư.
Giấy viết thư đã có chút ngả vàng, nếu không phải bên trong hộp được xử lý chống ẩm, có lẽ nét chữ đã bị ẩm mơ hồ không thấy rõ.
Mặc dù nó được bảo quản rất tốt, nhưng Cao Phong vẫn cẩn thận mở ra, sợ làm vỡ giấy viết thư.
Tờ giấy viết thư ố vàng từ từ mở ra, kiểu chữ mạnh mẽ mà có lực của ông cụ Cao lại sôi nổi trên giấy.
Cao Phong lại hít sâu một hơi, mượn ánh sáng của đèn, nhìn nội dung trên giấy.
Kình Thiên Kình Thiên, do trời cho.
Kình Thiên dậm chân tại chỗ phí thời gian, số phận lận đận, giống như lục bình không rễ, thử hỏi có thể cắm rễ ở đâu?
Câu nói đầu tiên, đã làm cho hốc mắt Cao Phong ướt đẫm, lòng bàn tay run rẩy không ngừng.
Mở đầu thư này, không giống như ông cụ Cao đang nói chuyện với Cao Phong, ngược lại càng giống như ông đang tự lẩm bẩm một mình.
Nhưng lời trách cứ ít ỏi này, đã nói hết quá khứ cay đắng của Cao Phong.
Cao Phong theo nhà họ Cao đến Thủ đô Hà Nội, lại từ Thủ đô Hà Nội lưu lạc đến Thị trấn Biển Đông.
Vốn tưởng rằng lần này anh sẽ lấy lại sức trở về Thủ đô Hà Nội, nhưng lần hành động này anh phải đi về hướng Nam đến Thành phố Đà Nẵng đoạt lại nhà họ Cao.
Nhưng cuối cùng, lại đổi lấy kết quả như vậy.
Ngày mai, phải khỏi hành đi đến kinh đô trước.
Có phải chính xác như lời của ông cụ Cao nói trong thư, giống như lục bình không rễ trôi nổi không ngừng?
Số phận phí hoài, dao động không ngừng, chính Cao Phong cũng không biết, mình sẽ cắm rễ ở đâu, cuối cùng sẽ ở nơi nào.
Chỉ biết khi còn chưa ổn định lại, chỉ có thể thản nhiên đón nhận hết tất cả, đồng thời không ngừng tiến về phía trước, không lùi bước.
Cao Phong ổn định tinh thần lại, lại xoa xoa khóe mắt, lại nhìn xuống.
“Nhưng, nhìn vào lịch sử các hoàng tử và tướng lĩnh, không ai có thể thuận lợi mà lên đỉnh thành công.”
“Mọi thứ diễn ra quá suôn sẻ, cuối cùng nền tảng sẽ không ổn định.”
“Ngọc không mài, không ra hồn.”