Cho nên khi nhìn thấy những quả đạn pháo nổ tung trên bờ biển, người có tâm tư sâu như Cao Anh Hạo cũng sững sờ tại chỗ.
“Anh Hạo, xảy ra chuyện gì thế?”
Cha của Cao Anh Hạo bước ra, liếc nhìn bãi biển rồi hỏi.
Cao Anh Hạo cũng đâu biết chuyện gì, vội vàng quát mấy chục chiến sĩ nhà họ Cao nói: “Mau đi xem xem!”
Những người lính nhà họ Cao phản ứng lại, vội cầm lấy súng đeo ở quanh rồi chạy về phía bãi biển.
Và ngay sau đó, ở trên bờ biển lại lần nữa nổ tung vô số đá vụn.
Quả đạn pháo thứ ba, lại nổ ngay trên hải đảo, âm thanh càng lớn hơn, cả hòn đảo không ngừng run lên.
“Xoẹt xoẹt xoẹt!”
Đống đổ nát rơi xuống đất, cả một vùng rộng lớn, đám chim trong rừng trên đảo đột nhiên bị chấn động, bay về phía xa như chạy trốn lấy mạng.
Quả đạn thứ nhất nổ trên biển, quả thứ hai nổ trên bờ, quả thứ ba nổ trên đảo…
Đây là, đang thị uy sao!
Trong long mọi người đột nhiên xuất hiện suy nghĩ, có phải là lần tiếp theo nữa, sẽ nổ trên đỉnh đầu của mọi người?
Nhưng ngay khi tất cả mọi người đều có ý niệm này trong lòng, trong mắt bọn họ hiện lên vô số viên đạn pháo màu đỏ.
Ba phát đạn pháo đó như một cước thổi bùng chiến tranh.
Hết ba quả đạn này đến quả khác, sáng rực lửa đỏ, nổ liên tục trên hòn đảo trung tâm của nhà họ Cao.
Đống đổ nát văng tung tóe và mặt đất rung chuyển không ngừng.
“Địch tấn công! Địch tấn công! Tất cả chuẩn bị chiến đấu!”
Thủ lĩnh chiến sĩ của nhà họ Cao hét lên, rồi lắc eo bước tới và lao về phía bãi biển.
Hàng nghìn chiến sĩ của nhà họ Cao nghe thấy tình nhưng cũng không di chuyển, một chiến sĩ ở lại để bảo vệ Cao Anh Hạo và những người khác, trong khi những người còn lại tấn công về phía biển.
Đột nhiên, xung quanh linh đường hoảng loạn.
Dù là người nhà họ Cao hay khách đến đưa tang, tất cả đều vô cùng hoảng loạn.
Dù cho bọn họ có là những người của giới thượng lưu, dù cho bọn họ có là tuýp người ăn nói tao nhã, khi đứng trước nguy cơ bản thân có thể dễ dàng bị xé nát bởi súng đạn, thì không ai trong số bọn họ có thể giữ được bình tĩnh.
Mai Hoàng Thiên dẫn theo Mai Quỳnh Như không ngừng di chuyển đi về phía bên trong hải đảo.
Họ chỉ ở đây để dự tang lễ, chứ bọn họ không muốn bỏ mạng mình ở đây.
“Bang! Bang! Bang! Bang!”
Hết quả đạn này đến quả khác, giống như đạn pháo không cần mua vậy, tiếp tục nổ trên trung tâm hòn đảo.
Hàng ngàn chiến binh nhà họ Cao, bị áp đảo đến mức không dám tiến lên phía trước.
Phía trước là nơi bom đạn dữ dội, một màn pháo đạn đỏ rực, không ai dám qua vũng mìn nửa bước!
Đi lên, đồng nghĩa với việc tự đi vào chỗ chết.
Vì vậy, lúc này, hàng ngàn chiến sĩ nhà họ Cao bị đàn áp đến mức phải dừng chân tại chỗ.