Ông cụ nhà họ Lâm thở dài một tiếng, giọng điều tràn ngập cảm khái.
“Cuộc đời cũng như một ván cờ vây vậy, chỉ cần một đi không được tính toán cẩn thận, cả bàn đều thua.
Hiển nhiên, lần này nhà họ Lâm, cũng xem như đã đi một bước cờ tốt.
Ngay lúc trước khi Cao Phong còn chưa thể hiện ra thực lực, đã sớn kết giao với Cao Phong, tự nhiên sẽ khiến cho Cao Phong nhớ kỹ một tia ân tình này.
“Ông nội, ông nói hay không có chút quá lời.” Lâm Hướng San một mặt không hiểu.
Cô ta chỉ là bị bối cảnh đằng sau của Cao Phong là cho kinh ngạc, hoàn toàn không có nghĩ đến những tình đằng sau.
“Từ đầu đã có Không Duệ Chí đến lại thêm được một mình ông cụ Gia Cát gặp mặt, địa vị thân phận của anh ấy cũng có thể được kéo lên nhanh chóng, để cho cháu cảm thấy sợ hãi!”
“Cho nên, ông cũng không có quá lời.” Trong lòng của ông cụ nhà họ Lâm thầm than một tiếng.
“Bất kể người nào có thực lực, thường thường đều rất có dã tâm, nhưng mà hcir không biểu lộ ra bên ngoài mà thôi.”
“Cháu cảm thấy người có dã tâm đều đến mảnh đất bên trong nội thành Hà Nội này, chỉ là đến để mua cái điếu thuốc hay sao? Nếu ông nhìn không sai, xem ra cậu ta nhất định có dự định gì đó.” Ông cụ nhà họ Lâm có chút ý tứ, sờ lấy bộ râu, giọng điệu sâu nặng.
“Nhưng tình hình ở nội thành Hà Nội, tuyệt đối không phải là nơi mà Lý Khải Kiệt có thể ra tay.”
“Ở nội thành Hà Nội còn có nhà họ Diệp đâu, chỉ cần là một người lái xe bình thường Trọng Dương Bình của nhà họ Diệp đều làm cho Lý Khải Kiệt thở mạnh cũng không dám.” Lâm Hướng San nhỏ giọng nói.
Nhắc đến nhà họ Diệp, ngay cả một nhân vật như ông cụ nhà họ Lâm, trên khuôn mặt cũng tràn đầy sự kính sợ.
Ở nội thành Hà Nội này, một chữ “Diệp” này đã đại biểu cho tất cả.
Nhà họ Diệp xác thực rất cường thế, đây chính là một công nhận.
Nhưng nhà họ Diệp mạnh, không có nghĩa là Cao Vũ không mạnh.
“San Nhi, chaus phải hiểu được rằng có đạo lí là có một số người sinh ra đã là vua!”
Một câu sinh ra đã là vua, khiến cho ánh mắt của Lâm Hướng San đờ đẫn, kinh ngạc không thôi.
Trông đầu cô ta, một lần nữa lại nổi lên, một câu nói kia của Cao Phong tại nhà ga.
“Ông nội, con hiện tại đối với thân phận của Cao Vũ rất hiếu kì, chúng ta có nên hay không, để cho người đi điều tra một chút.” Lâm Hướng San chút nhịn không được.
“Không thể!” Lúc này ông cụ nhà họ Lâm nói cực kì nghiêm túc.
Có một ít thân phận của một số người, tuyệt đối không thể tùy tiện điều tra, nếu không cũng chỉ khiến cho chính mình gặp phải họa sát thân.
Cũng giống như ông chủ hiện tại của nhà họ Diệp, thân phận của ông ta là sự tồn tại cơ mật năm sao, ái có thể dám tùy tiện điều tra.
Nếu đến lúc đó chính mình không điều tra mình bạch được ra, liền bị người khác truy ra nguồn gốc, và trưc tiếp phản công, lợi ích thu được chẳng đáng bao nhiêu.
“Có một số công việc thà rằng không biết còn hơn biết.”
“Chúng ta chỉ cần duy trì mối quan hệ với Cao Vũ, những sự tình khác chúng ta không cần quan tâm.” Ông cụ nhà họ Lâm quyết đoán xuống cái dự định.
“Dạ vâng! ông nội.” Lâm Hướng San nghiêm túc gật đầu.
….
Cùng lúc đó, ở nhà sau của dòng họ Gia Cát, ở bên trong chỗ ở của ông cụ Gia Cát.
Lúc này trên bàn cờ, những quân cờ trắng đang vững vàng, những quân cờ đen thì đang có bố cục lộn xộn, không có bất kì cài gì trật tự nào.
Trong lòng của Phạm Thanh Nhiên cười khẽ, quả nhiên không sai biệt với những gì nàng dự liệu.
Cao phong sẽ thất bại thảm hại.
Liên tục trong hai ván bài, Cao Phong đã nhiều lần bị đánh giết tơi bời, quân kính tan rã.