Anh thích cảm giác này, đứng ở một nơi cao mà nhìn ra xa, cảm giác lòng mình thấy thoải mái hơn nhiều.
Tâm trạng của con người sẽ trở nên vui vẻ hơn khi tầm nhìn được mở rộng,
Long Tuấn Hạo, Liễu Tông Trạch, Khúc Đại Minh, Cao Kim Thành, Cao Quang Minh, Lý Anh Quân và cả Lâm Vạn Quân đều đứng bên cạnh Cao Phong.
Lần tiến vào phía Nam thành phố Đà Nẵng này, bọn họ chính là thành viên cốt cán, cho nên bọn họ đương nhiên phải có mặt ở đó.
Sau một đêm, trạng thái của Liễu Tông Trạch tốt lên một cách đáng kinh ngạc, nhìn bề ngoài anh ta giống như không có việc gì, còn có thể chém gió, chửi thề với Long Tuấn Hạo.
Cao Phong nhìn Liễu Tông Trạch một cái thật sâu, trong lòng liền hiểu rõ, anh ta chỉ là đang cố gắng kìm nén phần tình cảm kia xuống thật chặt dưới đáy lòng mà thôi.
“Hôm nay có thể xuất phát không?” Cao Phong nhẹ giọng hỏi.
“Cậu Phong, không vấn đề gì.” Lâm Vạn Quân trả lời.
“Đã chào hỏi với mười mấy thành phố dọc đường đi rồi chứ?”
“Chỉ một câu, cháu cần bọn họ giúp đỡ vô điều kiện.”
“Dù là xăng dầu hay là đồ vật khác, cần gì thì họ cung cấp nấy.”
Cao Phong lạnh nhạt nói, giọng điệu quả quyết, mạnh mẽ.
“Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp.” Lâm Vạn Quân gật đầu.
“Ngoài ra, cũng cần bọn họ giữ bí mật. Mặc kệ, Cao Anh Hạo có tin là cháu đã chết hay không, chúng ta đều phải hành động một cách thận trọng.” Cao Phong lại ra lệnh.
“Vâng!” Lâm Vạn Quân lại gật đầu.
Sau khi, Cao Phong giao việc cho Lâm Vạn Quân xong mới quay qua nhìn Long Tuấn Hạo.
“Tuấn Hạo, tối qua cậu nói, hôm nay tìm tôi có việc.” Cao Phong hỏi.
“Anh Phong, là như thế này. Bên vùng Tam Giác Vàng, tôi tìm được vài khung máy bay trực thăng và rất nhiều vũ khí hạng nặng, muốn hỏi anh có cần hay không?” Long Tuấn Hạo lập tức nâng cao tinh thần.
“Có có cả cái này nữa à?” Cao Phong nghe xong thì ngây người.
Long Tuấn Hạo cười to, nói: “Mẹ kiếp! Nhắc đến cái này, không phục cũng không được! Ở vùng Tam Giác Vàng chỉ cần có tiền thì muốn lên trời xuống biển đều được.”
“Đúng không, Tông Trạch?” Long Tuấn Hạo lấy tay huých Liễu Tông Trạch.
“Đúng vậy, không sai!” Liễu Tông Trạch gật đầu nói: “Anh Phong, anh cần cái gì, chúng tôi đều có thể mang tới.”
“Được! Bên phía nhà họ Phạm, tôi sẽ đến chào hỏi.”
“Sau đó, các cậu xem xét nên mang thẳng tới thành phố Hà Nội hay là thành phố Đà Nẵng.” Cao Phong gật đầu nói.
“Anh Phong, anh cứ yên tâm, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi.” Long Tuấn Hạo xua tay, cười nói.
Cao Phong cầm lấy một điếu thuốc, gõ gõ trên tay, nói: “ Nếu đã có việc cần làm thì cho các cậu thời gian một ngày, đúng lúc tôi cũng có việc cần giải quyết.”
“Các cậu cần thư giãn thì đi thư giãn, cần làm gì thì làm đó.”
“Sau đó, tối nay chúng ta xuất phát.”
“Tối nay hành động tương đối bí mật, đi với tốc độ nhanh nhất thì trong một đêm chúng ta có thể tới thành phố Đà Nẵng trước bình minh.”
“Ngày mai, chúng ta ngắm mặt trời mọc ở thành phố Đà Nẵng.”
Lúc này, trong ánh mắt Cao Phong tràn đầy chờ mong.
“Vâng!” Mọi người đều gật đầu.
Mọi người nói chuyện một lúc rồi ai nấy tự rời đi.
Nhưng Liễu Tông Trạch lại một mình ở lại.
“Cậu còn có việc sao?” Cao Phong châm cho anh ta một điếu thuốc.
“Khụ. Anh Phong, anh không giận nữa chứ?” Liễu Tông Trạch ngượng ngùng ho một tiếng, sau đó nhỏ giọng hỏi.
“Đừng nhắc lại những việc đã qua.”
“Con người không nên chỉ sống mãi trong quá khứ.” Cao Phong nhìn về xa xa, nói một câu thâm thúy.
Câu này không phải chỉ để nói với một mình Liễu Tông Trạch, mà còn để nói với chính bản thân anh.
“Vâng. Nhưng tôi vẫn muốn hỏi về Mỹ Lệ, thi thể của cô ấy…”
“Được rồi, không hỏi nữa, anh Phong, tối gặp lại.”
Liễu Tông Trạch cắn chặt răng, không đợi Cao Phong mở miệng đã trực tiếp rời khỏi sân thượng.