Chỉ thấy hai tay Cao Phong chắp ra sau lưng, từ từ quay đầu, ánh mắt quét qua khuôn mặt của từng người bên dưới.
Sau đó, đối mặt với mọi người, Cao Phong lạnh lùng nói một câu: “Một lần bất trung, cả đời này cũng không dùng đến.”
“Soạt!”
Toàn hội trường im lặng như tờ!
Một lần bất trung, cả đời này cũng không dùng đến.
Mười một chữ đơn giản này những đã khiến vô số người chấn động.
Đây chính là phong cách làm việc của anh sao?
Khuôn mặt của hàng trăm người đã lấy lại tiền thuê mặt bằng đều tái nhợt, tràn đầy tuyệt vọng.
Về phần đám người Thương Hồng Thành thì trợn tròn mắt, tim đập loạn xạ.
Câu nói này của Cao Phong không chỉ là nói với những người thuê mặt bằng, mà còn là lời nói với tất cả các nhân viên của anh!
Câu nói này chính là một hồi chuông cảnh báo bọn họ.
Nó giống như một thanh gươm đang treo trên đầu họ giúp họ tỉnh táo, nhắc nhở họ đừng có bất cứ suy nghĩ, tâm tư gì khác.
“Hay! Nói hay lắm!” Diệp Thiên Long đột nhiên đứng lên, vỗ tay.
Sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài cửa.
“Trung tướng Long, anh đi đâu vậy?” Trọng Dương Bình vội vàng hô lên một câu.
“Đón con rể!” Diệp Thiên Long kiêu ngạo nói.
“Cái gì?” Trọng Dương Bình ngơ ngác phản ứng không kịp với lời vừa nói.
Cái gì, sao lại đi đón con rể?
“Tôi đã nói rồi mà, cậu ấy nhất định có thể giải quyết đống hỗn loạn ở Khu phố thương mại Kiên Thành này!”
“Cái khó là chế tài xử phạt của các ban ngành liên quan”.
“Ở Thủ đô này, nếu tôi không đón cậu ta thì còn ai có thể đón cậu ta được?”
Diệp Thiên Long mặc chiếc áo gió lớn vào, sau đó đi ra ngoài.
“Trung tướng Long, không, anh đừng hấp tấp, để tôi, để tôi đến, được không?” Trọng Dương Bình nhanh chóng dừng lại.
Thân phận của Diệp Thiên Long nhạy cảm như thế nào, không lời nào có thể hình dung ra được.
“Không được, tôi sẽ đích thân đi đón, chuẩn bị xe đi.” Diệp Thiên Long mở cửa phòng bước ra ngoài.
“Vâng, vâng…” Trọng Dương Bình vội vàng nghe theo.
Tuy nhiên, cả hai vừa bước ra ngoài thì đã đụng đầu với em họ của Diệp Thiên Long.
“Anh cả, ông chủ gọi anh qua nói chuyện.” Người mới tới lạnh lùng nói.
“Tôi không có thời gian.” Diệp Thiên Long khẽ nhíu mày.
“Ông chủ nói anh phải qua ngay lập tức.” Em họ Diệp Thiên Long buông một câu rồi xoay người rời đi.
Diệp Thiên Long trơ mắt nhìn.
“Mẹ nó!”
Diệp Thiên Long đứng ngây người vài giây, nhịn không được mà chửi thề một câu.
Trọng Dương Bình đi theo Diệp Thiên Long nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy ông ta tức giận chửi thề.
“Trung tướng Long, chúng ta…” Trọng Dương Bình hỏi một cách thận trọng.
Diệp Thiên Long trầm mặc hai giây, liền nói: “Anh cứ đi chuẩn bị xem trước đi đã để tôi nghĩ ra cách giải quyết nhanh nhất, sau đó cùng nhau đi qua.”
“Nếu tôi không đi được thì anh hãy tìm cách…”
Vừa nói đến đây, Diệp Thiên Long có chút đau đầu.
Ông ta muốn nói nếu ông ta không đi được thì để Trọng Dương Bình đến đón Cao Phong giúp anh thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn trước mắt.
Chỉ là, ông ta biết rằng quyền lực của Trọng Dương Bình là có hạn.
Là một sĩ quan nên Trọng Dương Bình cũng có chút quyền lực, nhưng cái đó lại không cùng hệ thống đến các ban ngành có liên quan.
Bao gồm cả Diệp Thiên Long, kỳ thực ông ta không thuộc cùng một hệ thống với những phòng ban đó.