“Sao lại là chuyện không liên quan được? Anh muốn trèo lên đỉnh cao, chỉ có em có thể giúp anh, còn cô ta lại không thể làm được gì. Cũng không phải em xem thường cô ta, nhưng đây là thực tế! Quả thật thân phận của cô không xứng với anh, cô ta chỉ có thể kéo chân sau của anh mà thôi.” Vẻ mặt của Phạm Thanh Nhiên vô cùng nghiêm túc.
“Nếu như cô cứ nói như vậy, vậy hôm nay không thể tiếp tục trò chuyện được nữa. Tôi cảm ơn cô đã nổ lực vì tôi, nhưng tôi không hy vọng có người nói Tuyết Mai không xứng với tôi.” Cao Phong cũng trả lời vô cùng rất nghiêm túc.
Phạm Thanh Nhiên chỉ biết là Cao Phong muốn đạp lên đỉnh cao, nhưng cô ta lại không biết tại sao Cao Phong muốn đạp lên đỉnh cao đó.
“Vì sao anh cứ phải cố chấp như vậy?” Trong mắt Phạm Thanh Nhiên có chút tức giận.
“Chuyện này không dính dáng gì đến cố chấp, mà cần dựa vào trách nhiệm.” Cao Phong từ tốn nói: “Cô ấy là người vợ tôi cưới về, hơn ba năm qua cô ấy chưa từng làm chuyện gì có lỗi với tôi. Vả lại cô ấy còn từng cứu mạng tôi, cho nên cô không biết chúng tôi đã trải qua những gì, cô đừng tùy tiện đánh giá cô ấy.”
Khóe miệng Phạm Thanh Nhiên giật giật, cô ta lại có chút không biết nên mở miệng thế nào.
“Hai vị, cà phê của hai người đây!” Nhân viên phục vụ bước tới đánh vỡ bầu không khí xấu hổ.
“Cảm ơn.” Phạm Thanh Nhiên đưa tay khuấy đều cà phê, hiện tại cà phê cô ta thích nhất uống lại khó mà nuốt xuống.
Nhưng cô ta vẫn yên lặng cố gắng kìm chế lửa giận trong lòng.
“Xử lý xong chuyện bên này, anh muốn rời khỏi thủ đô sao?” Phạm Thanh Nhiên đột nhiên hỏi.
“Đúng, ngày mốt sẽ đi.” Cao Phong trả lời.
“Ừ…” Phạm Thanh Nhiên nhẹ gật đầu, bỗng nhiên cô ta ngẩng đầu lên nói: “Vậy anh dẫn em đi với nhé?”
“Để làm gì?” Cao Phong nhíu mày.
“Em muốn đi du lịch, không phải nói phong cảnh ở Thành phố Hà Nội rất đẹp, có núi có sông sao?” Phạm Thanh Nhiên nói ra lý do khá hợp lý.
“Vậy tự cô đi thôi, tôi trở về có rất nhiều chuyện bận rộn, sợ là không có thời gian dẫn cô đi chơi núi xanh ngắm nhìn nước biếc được.” Cao Phong trực tiếp khoát tay từ chối.
Phạm Thanh Nhiên gõ ly cà phê nói lầm bầm: “Tự mình đến rồi tự mình đi thôi.”
Sau đó hai người uống xong cà phê rất nhanh, Cao Phong đã định đi khỏi.
Vốn Phạm Thanh Nhiên còn muốn đi vòng vòng, nhưng cô ta đã bị Cao Phong từ chối khéo léo.
Cũng không biết Phạm Thanh Nhiên không nhìn ra hay giả bộ không nhìn ra, rõ ràng thái độ của Cao Phong đã rất rõ ràng rồi. Nhưng cô ta lại không tỏ ra không vui, thậm chí cô ta còn kéo cánh tay Cao Phong bước đi.
Cao Phong không có cách nào tránh thoát, anh đành phải đi với cô ta.
Sau khi anh đưa Phạm Thanh Nhiên ra xe rồi đưa mắt nhìn cô ta rời đi, Cao Phong mới xem như được giải thoát.
Trở lại khách sạn, Cao Phong rửa mặt, sau đó nằm xuống đi ngủ.
Ngày mai là ngày cuối cùng ở thủ đô.
Ngày kia là có thể trở về Thành phố Hà Nội rồi, Cao Phong càng nghĩ, trong lòng càng không kịp chờ đợi.
Phạm Thanh Nhiên mở cửa xe Panamera, cô ta lao trên đường nhanh như chớp.
Âm nhạc đinh tai nhức óc truyền ra từ trong xe vang đi rất xa.
Giai điệu âm nhạc rất vui sướng, cùng với sự rung động của DJ, dường như tâm trạng lúc này của Phạm Thanh Nhiên không tệ lắm.
Nhưng Phạm Thanh Nhiên ở trong xe, hốc mắt cô ta lại có chút đỏ lên.
“Dù cho em có bỏ ra bao nhiêu, dù cho em có thân phận gì, anh cũng không rung động. Địa vị của Kim Tuyết Mai ở trong lòng anh lớn như vậy sao? Anh có biết không, nếu như chúng ta ở cạnh nhau, em có thể trợ giúp anh không chỉ có những chuyện này. Thật sự em càng phù hợp với anh hơn là cô ta!” Phạm Thanh Nhiên vừa lái xe vừa lầm bẩm.
“Tóm lại, em sẽ không bỏ qua! Nếu em đã không thuyết phục được anh, vậy em sẽ đi thuyết phục cô ta! Chỉ có em mới có thể cho anh sự trợ giúp lớn nhất.” Phạm Thanh Nhiên lại cỗ vũ bản thân lần nữa, sau đó cô ta chạy về nhà họ Phạm.
Cùng lúc đó ở biệt thự nhà họ Diệp.
Diệp Thiên Long đang ở trong phòng sách đọc sách lại bị ông cụ nhà họ Diệp gọi tới.
“Thằng nhóc Cao Phong kia, thế mà cậu ta ép được nhà họ Phạm nhận sai rồi sao?” Chờ Diệp Thiên Long tới, ông cụ nhà họ Diệp đã hỏi thẳng vào vấn đề.
“Đúng vậy, thằng nhóc này cũng có chút năng lực, cuối cùng nhà họ Cao cũng có một đời sau ra dáng.” Giọng điệu của Diệp Thiên Long bình tĩnh trả lời.
“Quả thật là thế, con trai của nhà họ Cao toàn kẻ không thành công cũng bị chết yểu. Tức nước vỡ bờ, đời thứ ba của nhà họ Cao, thật sự đã sinh ra một người như vậy.” Ông cụ nhà họ Diệp khẽ gật đầu.