Huyền Anh sửng sốt khi nghe vậy, mỉm cười, vươn ngón tay lên liên tục đong đưa: “No no no no! Chúng tôi là Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu, chúng tôi có đạo đức nghề nghiệp.”
“Người nào tìm đến chúng tôi trước thì chúng tôi sẽ làm việc cho người đó!”
“Nếu như là các anh tìm được chúng tôi trước, thì chúng tôi chắc hẳn là… đang xuất hiện ở nhà kẻ thù của mấy người rồi.”
Huyền Anh nói đến đây thì dừng lại, nụ cười nhanh chóng biến mất, sau đó đột nhiên giơ súng nhắm thẳng vào Tưởng Khải Minh.
“Còn có, bạn thân của tôi, bố mẹ của anh không nói với anh rằng khi người khác đang nói chuyện thì không được tùy tiện xen vào sao?”
Kết thúc câu nói, Huyền Anh bóp cò súng không chút do dự.
“Pång! Pång!”
Sắc mặt của Huyền Anh không hề thay đổi, một tay cầm khẩu súng lục cực kỳ chắc chắn và hai viên đạn sắc bén bắn ra.
Ở khoảng cách này, thậm chí Huyền Anh còn không cần nhắm bắn, hai viên đạn cứ thế bay thẳng về phía Tưởng Khải Minh.
Con mắt Tưởng Khải Minh lập tức trợn to, con người co lại đến cực điểm, vẻ mặt anh ta càng thêm kinh hoàng. Tốc độ của Huyền Anh cực kỳ nhanh, không cho một ai kịp phản ứng lại.
“Phập! Phập!”
Hai viên đạn bay thẳng trúng vào đầu gối bên trái của Tưởng Khải Minh một cách chính xác.
“A!”
Tưởng Khải Minh hét lên thảm thiết, trong chốc lát cả người anh ta khuỵu xuống, máu từ đầu gối chảy ra, tiếng hết thảm thiết vẫn không ngừng vang lên.
“Khải Minh!” Tưởng Hưng Thịnh vội vã chạy lại đỡ
Tưởng Khải Minh.
Mọi người đều hoảng sợ.
Không ai nghĩ rằng Huyền Anh nói là sẽ ra tay, đúng là thay đổi thất thường!
Tuy nhiên, không ai dám hé răng lấy nửa lời.
Cho dù là bố của Tưởng Khải Minh là Tưởng Hưng Thịnh, lúc này hai mắt đều trợn to nhưng không dám nói lời nào.
“Hừ!” Huyền Anh thờ ơ thu lại khẩu súng lục, thổi thổi vào nòng súng như thể anh ta vừa mới đánh một con chó, không thèm đếm xỉa đến.
“Tôi rất thất vọng!” Huyền Anh lờ mờ nói: “Tôi tưởng rằng mấy người sẽ sợ tôi, nhưng mấy người lại không hề sợ tí nào!”
“Cho nên… Tôi cần phải cho mấy người biết ý nghĩa thực sự của bốn chữ đôi bàn tay đẫm máu!” Huyền Ảnh mỉm cười, khóe miệng nhếch lên đầy sự thích thú, sau đó nhẹ nhàng xua tay.
“Răng rắc răng rắc!”
Xung quanh, hàng chục người mặc đồ đen với khuôn mặt vô cảm, đều đã bóp cò súng.
“Pång! Pång pång pång! Pång!”
Tất cả các loại tiếng súng hòa vào nhau, bắn ra như màn mưa.
Do đạn bắn ra liên tục, nhiệt độ bắt đầu nóng lên làm cháy đỏ cả họng súng.
Mục tiêu của những người áo đen này chính là những nhân viên bảo vệ còn lại cùng với người hầu của nhà họ Long.
Sau một hồi nổ súng liên hoàn, hơn hai mươi nhân viên bảo vệ nhà họ Long đã nằm trên mặt đất, máu chảy lênh láng, cộng với những người hầu nhà họ Long, gây ra vô số thương vong.
Cả ngôi biệt thự thảm thiết kêu gào, giống như địa ngục trên mặt đất. Trên mặt đất lênh láng máu, không khí nồng nặc mùi máu tanh.
Long Chí Minh, Long Tuấn Hạo cùng với hơn tám mươi người của Hiệp hội Thương Mại Thủ đô Hà Nội đều thót tim trước cảnh tượng hãi hùng.
Nếu trước đây bọn họ còn nghi ngờ về Huyền Anh thì hiện tại đều đã bị thuyết phục.
Nhân viên bảo vệ nhà họ Long thì có thể gây nguy hiểm đối với Huyền Anh. Nhưng đối với người hầu nhà họ Long, những con người không có vũ khí trên tay thì chắc chắn sẽ không nguy hiểm.
Nhưng bọn họ vẫn không hề có một chút do dự mà giết chết hết người hầu nhà họ Long.
Nói giết liền giết không chút thương tiếc, loại thủ đoạn này có thể tàn ác đến mức nào?
Không ai có thể mặt với cái chết một cách bình tĩnh được, và nhất là những người thành đạt trong cuộc sống, họ rất quý trọng cuộc sống của mình.
Cho nên, bọn họ sợ. Thực sự sợ hãi.